LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 500

Nha dịch nói, "Đúng hay không, không quan trọng, quan trọng là đi tuần

thôi. Nếu tách nhau ra, từng người riêng lẻ, các ngươi tuy lợi hại là thế cũng
không chống đỡ nổi đâu."

Lạc Việt nghe lời nói úp mở, không khỏi cảm thấy kỳ quặc, một mặt

theo đám nha dịch sang nhĩ phòng ăn uống nghỉ ngơi, một mặt tế nhị dò la,
"Việc làm hời thế, chẳng trách còn phải nhấc trống tuyển lựa, nếu không
nha môn đã bị người ghi danh chen sập rồi ấy nhỉ!"

Hai nha dịch cười khẩy, một người nói, "Dùng trống đá, là vì đại nhân

nhà chúng ta không muốn vô duyên vô cớ hại người. Công việc này, e rằng
một đêm có cho một trăm đồng cũng hiếm người muốn làm. Chiêu tuyển
hơn nửa tháng nay, ngoài các ngươi ra, cũng chỉ có bốn năm người nữa
thôi."

Lạc Việt vờ làm bộ nhìn quanh, "Ồ? Mấy huynh đệ đó sao không thấy

đâu?

Hay là luân phiên trực đêm với bọn tại hạ?"

Một tên nha dịch cười nhạt, "Các ngươi không thấy được ngay đâu, đều

nằm nhà cả rồi, cũng chưa biết mùa quýt nào mới tỉnh lại nữa."

Nha dịch kia dừng bước quay người, đặt tay lên vai Lạc Việt vỗ vỗ,

"Huynh đệ, đêm nay các vị phải đi tuần đêm rồi, có mấy lời này, cứ nói thật
trước cho các vị biết thì hơn tránh buổi đêm trông thấy gì, lại không kịp ứng
phó." Đoạn nhìn trước ngó sau, rồi chụm đầu lại gần, dùng một giọng cực
khẽ thì thào, "Các vị tuy là người qua đường, nhưng chuyện xảy ra ở nơi
này mười mấy năm trước chắc đã nghe nói rồi chứ. Biết vì sao tòa thành
này bây giờ trông vẫn như chết dở thế không? Ở đây... hằng đêm... có ma."

Phụng Đồng luôn rất thích lúc nhá nhem ở kinh thành. Mọi đường phố

đều rất ồn ào, chợ nườm nượp người qua lại không ngớt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.