LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 522

luồng sét, người thổi sáo liền đứng dậy, quay đầu lại, vạt áo xanh phấp phới
trong cơn gió nhẹ, vành môi cong lên một nụ cười mơ hồ. "Trạch huynh,
bao năm không gặp huynh vẫn khỏe chứ?"

Lạc Việt trơ mắt nhìn lão rồng đứng bất động trên không, lầm bầm,

"Không phải ngay đến lão rồng cũng trúng chiêu rồi chứ?"

Chiêu Nguyên thận trọng quan sát, khẽ khàng nói, "Chắc không phải

đâu, Ứng Trạch điện hạ đang quan sát hoặc trấn nhiếp yêu quái chăng?"

Lạc Việt thở hắt ra một hơi, "Trấn nhiếp có tác dụng khỉ gì, đối phó với

yêu quái, chỉ một chữ: đánh. Không nương tay." Có lẽ lão rồng trước khi
động thủ muốn giả vờ giả vịt chăng.

Lạc Lăng Chi trầm giọng nói, "Chúng ta vẫn nên cẩn thận, tiến đến gần

xem thế nào thì hơn."

Lạc Việt gật đầu, "Lăng huynh, tôi và Chiêu Nguyên đi trước huynh bọc

hậu, có gì bất trắc thì kéo bọn tôi một cái."

Lạc Lăng Chi đưa ngọn đèn lồng trong tay cho Lạc Việt, đón lấy chiếc

chiêng đồng hắn cầm, "Việt huynh, cẩn thận."

Lạc Việt kéo tay Chiêu Nguyên, từng bước tiến về phía trước. Mái nhà

có Lâm Tinh và Phi Tiên Phong càng lúc càng gần.

Bên tai Lạc Việt nghe vẳng lại một tiếng ho thân thuộc. Hắn còn chưa

kịp ngạc nhiên, một bóng người từ trên nóc nhà đã đáp xuống, đứng trước
mặt hắn. Đạo bào mới tinh, ba chòm râu dài phơ phất. Lạc Việt kinh ngạc,
"Sư phụ, sao người lại ở đây?" Hắn bất giác buông tay Chiêu Nguyên.

Thấy Lạc Việt buông tay mình, Chiêu Nguyên tức thì kinh hãi, đang

định ngoảnh đầu lại, chợt nghe có tiếng gọi, "Chiêu Nguyên!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.