LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 57

Các trưởng lão vẫn còn lo ngại ra mặt, nhị sư thúc ngập ngừng, "Sư

huynh..." Nhưng Hạc Cơ Tử đã đứng dậy, "Hẵng cứ quyết định thế đã. Nhị
sư đệ, cho người đưa thiếu niên này đi ăn chút gì và sắp xếp chỗ ngủ, nếu
chưa có phòng trồng thì cứ tạm để ở cùng Lạc Việt." Rồi đưa mắt nhìn Lạc
Việt, "Theo ta lại đây."

Lạc Việt lén đá mắt sang Chiêu Nguyên, đoạn rảo bước theo Hạc Cơ

Tử.

Vào tới thư phòng, hắn chủ động đóng chật cửa lại, cười hì hì hỏi,

"Không biết sư phụ kêu đồ nhi tới có điều gì dạy bảo?"

Hạc Cơ Tử ngồi xuống ghế, chậm rãi hỏi, "Con rồng đó nửa đêm hôm

qua mò vào hả?"

Lạc Việt sững người, chớp mắt, "Rồng? Sư phụ nói rồng nào?"

Hạc Cơ Tử cười híp mắt "Thì con rồng vừa được ta thu nhận đó."

Lạc Việt lần nữa sững sờ, mặt giật giật cười khan, "Sư phụ đúng là gừng

càng già càng cay, không gì qua được pháp nhãn của người."

Hạc Cơ Tử nghiêm mặt, "Đừng khua môi múa mép trước mặt ta nữa. Ta

nói cho con biết, nếu con định để con rồng đó thay Lạc Ngụy tham gia Luận
võ Đại hội, chắc chắn không trót lọt. Pháp thuật của con rồng này quá thấp,
ta vừa nhìn đã trông ra chân thân của nó, con nghĩ các bậc trưởng lão
chưởng môn môn phái khác không nhìn ra sao?"

Lạc Việt đưa tay bóp gáy, "Sư phụ, quả thật đồ nhi mưu tính gì cũng

không giấu được người. Đó chỉ là một con tiểu long tính tầm thường, pháp
thuật yếu kém, mong sư phụ niệm tình chớ nên bắt nó."

Hạc Cơ Tử lim dim mắt nói, "Nếu ta muốn bắt thì đã bắt ngay lúc con

mới dẫn nó vào điện rồi, pháp lực tuy yếu nhưng linh khí khác lạ nhất định

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.