LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 112

Khi ta chạy đến nơi, thì ngươi đã bị sét đánh ngất đi, mấy binh lính phe địch
đang lăm lăm đao kiếm chạy về phía các ngươi, còn rồng ngốc thì xoay
vòng vòng trong lòng ngươi. Xoay vòng vòng có tác dụng quỷ gì chứ. Nếu
ta không chạy tới kịp, Lạc Việt đã mất mạng rồi."

Cô nói một mạch, rồi lôi Chiêu Nguyên ra khỏi ngực áo Lạc Việt,

"Ngươi đó, lần này có thể đánh bại mấy con chim ưng, cứu Lạc Việt khỏi
lưỡi tầm sét, vốn phải khen ngươi đã tiến bộ vượt bậc. Lần sau đừng xoay
vòng vòng như thế nữa, không dùng được độn thuật đâu, hỏa độn ta dạy
ngươi, thổ độn Thương Cảnh dạy ngươi, thủy độn Ứng Trạch dạy ngươi,
đợi ngươi xoay hết một vòng thì đao kiếm đã chém xuống rồi, ngươi học
đâu được trò xoay vòng vòng đó vậy?"

Chiêu Nguyên khẽ cựa quậy, gắng chen vào tràng tường thuật liên tu bất

tận của Lâm Tinh một câu hỏi, "Tỉ... cứu được Lạc Việt trong lúc tôi đang
bày pháp trận ư?"

Lâm Tinh gật đầu, "Ừ, nói chính xác là, ta chạy đến lúc ngươi còn chưa

bày xong, đợi ngươi bày xong thì ta đã dùng pháp thuật đánh cho mấy binh
sĩ lăm lăm đao kiếm kia choáng ngất rồi kéo các ngươi bỏ chạy, lẽ nào
ngươi bày trận xong cũng choáng váng ngất đi, không cảm giác được sao?"

Chiêu Nguyên ngạc nhiên, Lạc Việt cũng đờ ra trên giường, nói vậy là,

Cửu Ấp bốn trăm năm về trước, người tên Khanh Dao đó, phế tích, trai
biển, đều chỉ là mộng thôi sao? Lạc Việt và Chiêu Nguyên bất giác đưa mắt
nhìn nhau, từ trong ánh mắt đối phương, cả hai đều hiểu ra, bọn họ đã cùng
trải qua một giấc mộng.

Thấy Lạc Việt ra sức gãi đầu gãi tai, Lâm Tinh vội ngăn lại, "Đầu ngươi

bị sét đánh, đừng gãi bừa."

Lạc Việt trở mình leo xuống giường, đột nhiên một cuốn sách từ trong

lòng hắn rơi ra, LạcViệt nhặt lên xem, nhưng không phải Kỳ Huyền pháp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.