LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 131

vương, Mười mấy năm trước, chỉ vì một người có khả năng là huyết mạch
của hoàng tộc Hòa thị lưu lạc bên ngoài cả trăm năm, vì một khách thương
tên Lý Đình mà ngươi nhẫn tâm tắm máu bách tính Đồ Thành, thù giết cha
giết mẹ, món nợ máu của bách tính toàn thành, ta nhất định bắt ngươi phải
trả."

An Thuận vương vuốt râu mỉm cười, "Thì ra Lạc thiếu hiệp muốn tìm

bản vương báo thù. Chẳng biết thiếu hiệp muốn định ngày nào tháng nào
năm nào?

Bản vương nghĩ chắc không phải là hôm nay."

Khớp xương toàn thân Lạc Việt đều run lên, hắn bất giác hỏi, "Vì sao?"

An Thuận vương chăm chú nhìn hắn, vẻ ung dung, "Hôm nay thiếu hiệp

tới đây, cước đạp thần thông, những người đi cùng đều lai lịch bất phàm, dù
muốn diệt cả binh doanh, e rằng cũng chỉ trong nháy mắt. Nhưng Lạc thiếu
hiệp khiến bản vương nhớ tới một câu, thế nên nhất định ngươi không định
báo thù vào hôm nay."

Lạc Việt lại vặn hỏi, "Vì sao?"

An Thuận vương đáp, "Vì Lạc thiếu hiệp khiến bản vương nhớ đến câu,

cáo mượn oai hùm."

Toàn thân Lạc Việt run bắn lên, đồng tử một lần nữa co lại, siết chặt

nắm tay cơ hồ muốn tứa máu. An Thuận vương dĩ nhiên không bỏ qua từng
cử động nhỏ đó, ánh mắt vẫn khóa chặt trên người Lạc Việt, "Nếu không có
người khác tương trợ, Lạc thiếu hiệp còn chưa đủ tư cách tới tìm bản vương
báo thù."

Hai câu này, đã đánh thẳng vào điểm yếu của Lạc Việt, ánh mắt ung

dung của An Thuận vương là nỗi khinh miệt lớn nhất, đánh cho Lạc Việt
tan thành tro bụi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.