LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 173

khí tức của vong hồn mới. Mấy vị tiền bối cùng chúng sư đệ hẳn không
nguy đến tính mạng đâu."

Lạc Việt cựa mình đứng dậy, "Thật không?"

Hắn đưa mắt nhìn Đỗ Như Uyên, thấy Đỗ Như Uyên gật đầu, trên đỉnh

đầu y chẳng thấy Thương Cảnh đâu, chỉ có một nam tử lạ mặt đứng bên
cạnh, người này gật đầu với Lạc Việt, giọng chắc nịch, "Thật mà."

Lạc Việt kinh ngạc nhìn y, thấy người này đầy vẻ văn nhã, vận y phục

nho sinh xanh sẫm, phỏng chừng chưa đến ba mươi, nhưng lại toát lên
phong thái từng trải bình ổn khó tả.

"Các... các hạ là..."

Người kia hết sức bình thản đáp, "Lão phu..."

Lâm Tinh lập tức chen vào, "Lạc Việt, là lão rùa đen đó."

Lạc Việt suýt nữa rớt cả hàm dưới xuống đất, là Thương Cảnh ư?

Nam tử áo xanh vẫn bình thản, "Chính thị."

Chiêu Nguyên biến lại thành người, dụi dụi mắt, nhân hình của Thương

Cảnh, quả nhiên khác xa tưởng tượng của nó.

Lâm Tinh nói, "Các ngươi không nhận ra cũng phải, ta thoạt đầu trông

thấy cũng giật nảy mình, cứ tưởng nhân hình của Thương Cảnh phải là một
lão già chứ. Ai dè lại trẻ trung nho nhã như vậy? Chậc chậc!" Đoạn cô chớp
chớp mắt, ghé tai Lạc Việt thì thào, "Có điều bây giờ ta đã hiểu tại sao cha
của Đỗ mọt sách anh khí ngời ngời như thế, mà gã lại hủ lậu nhường ấy, ra
là thầy nào trò nấy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.