LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 175

Lâm Tinh vặn, "Vậy tại sao Lạc Việt và Chiêu Nguyên lại tẩu hỏa nhập

ma muốn diệt thiên?"

Ứng Trạch cười lạnh lẽo, "Hắn có tâm ma, Tiểu Chiêu Nguyên và hắn

tâm ý tương thông, nên bị hắn liên lụy." Đoạn liếc Lạc Việt, giọng điệu có
phần tán thưởng, "Sau khi ngươi tẩu hỏa nhập ma, lại ngộ được chút bá khí
diệt thiên, theo bản tọa thấy tiền đồ của ngươi hẳn sẽ rất khá."

Lạc Việt làm thinh. Ban nãy, khi nhìn thấy vết máu giữa đống hoang

tàn, cơn điên cuồng khát máu sâu trong lòng hắn đã rứt tung vòng kiềm tỏa,
lan khắp toàn thân, nỗi căm hận bất bình khiến cơ thể hắn như muốn vỡ
tung ra. Hắn hận trời cao vì sao lại dung túng để kẻ ác càng thêm ác, hắn
muốn hỏi trời, rốt cuộc thế nào mới là thiên đạo?

Ứng Trạch nghe hắn đờ đẫn thuật lại căn nguyên, mừng rỡ khen ngợi,

"Ngộ tính của đồ tôn Khanh Dao vượt xa dự liệu của bản tọa. Để ta nói cho
ngươi nghe, người mạnh nhất chính là đạo lý. Ngươi nắm giữ được trời cao,
thì ngươi chính là thiên đạo."

Lâm Tinh tức tối giậm chân, ,"Lão già kia đừng nhồi sọ Lạc Việt chứ.

Lão là thiên đạo, sao lão không làm luôn Ngọc đế đi, lại để một phàm nhân
như Khanh Dao sư tổ của Lạc Việt nhốt trong vỏ trứng."

Hai chữ Khanh Dao vĩnh viễn là đại kỵ của Ứng Trạch, tức thì lão rồng

sầm mặt xuống, mây đen đột nhiên kéo đến đầy trời, bốn bề tối mịt. Đỗ
Như Uyên vội kéo Lâm Tinh lại, bịt chặt miệng cô, "Kỳ lân công chúa, cô
còn sợ hôm nay chưa đủ người phát cuồng à?"

May sao Ứng Trạch cũng chẳng tỏ vẻ gì, chỉ chắp tay bỏ đi, tới đứng

một mình giữa khoảnh đất trống, không hề nhúc nhích, như một pho tượng
đá. Những người còn lại đều thở phào nhẹ nhõm. Lạc Việt nhìn về phía Ứng
Trạch. Chỉ mình hắn biết, nơi đó chính là vườn rau cải nơi Khanh Dao sư tổ
bay lên trời thành tiên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.