LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 174

Thương Cảnh và Đỗ Như Uyên đều làm bộ bình thản, vờ như không

nghe.

Lạc Việt đằng hắng một tiếng, không đáp, nhưng trong lòng cũng ngầm

tán đồng. Lâm Tinh vừa nhắc, hắn chợt nghĩ đến, khí chất của Thương
Cảnh thực giống với vị phu tử cổ hủ dạy học trong thôn trang dưới núi.

Ứng Trạch đứng bên phản bác, "Tiểu kỳ lân chưa từng trải nên hay lấy

làm lạ, tướng mạo của tiên gia vốn cao quý hơn phàm nhân, hơn nữa càng ở
ngôi cao thì tướng mạo càng trẻ. Nghĩ lại năm xưa bản tọa còn ở thiên đình,
mấy tiểu tiên bậc thấp trông thấy nghi dung của bản tọa đều phải sùng kính
cung khiêm..."

Lâm Tinh trỏ chân trời, "A, dường như có cái gì đó bay lại." Mọi người

nghe nói đều đổ dồn mắt trông theo.

Còn mình Ứng Trạch đứng trơ ra đó, tịch mịch cảm thán, "Đâu như bây

giờ, phàm trần thế đạo suy đồi, nhân tâm gian trá..."

Phía chân trời đương nhiên chẳng có gì bay lại, một lát sau, Thương

Cảnh lãnh đạm nói, "Thiếu niên, bất kể tu đạo hay nhập thế, đều phải giữ
vững tấm lòng và tình cảm của mình. Ví như vừa rồi, giả sử người trong sư
môn của ngươi thực sự gặp nạn, ngươi tẩu hỏa nhập ma, chẳng những
không báo được thù, mà còn liên lụy tới Tiểu Chiêu Nguyên."

Lạc Việt đã bình tĩnh lại, chỉ lặng lẽ gật đầu.

Lâm Tinh hừ mũi, "Hẳn là tại Ứng Trạch dạy bọn họ mấy thứ quái gở."

Ứng Trạch ngạo ghễ nói, "Tiểu kỳ lân đừng đoán mò, nếu bản tọa đích

thân dạy dỗ, há lại không chọc thủng cả trời rồi sao? Bản tọa tuy không
phục thiên đình và Ngọc đế, nhưng tuyệt đối chưa từng tu luyện ma công."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.