LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 187

Sau khi Hòa Thiều đăng cơ, Phụng Ngô vẫn là quốc sư, nhưng thường

không lên triều, chỉ thỉnh thoảng mới xuất hiện. Từ lần gặp trước đến giờ đã
là bao lâu rồi? Hòa Thiều không nhớ nữa, chắc cũng phải mấy năm. Ngay
cả việc lập thái tử, cũng chỉ trình lên một bản tấu, nói, nên lập Mộ Trinh
làm thái tử. Trong đại điển sách lập thái tử, Phụng Ngô cũng không có mặt.
Hòa Thiều bất giác nghĩ, chắc hẳn đến khi trẫm băng hà, Mộ Trinh đăng cơ,
quốc sư mới xuất hiện. Nào ngờ không cần đợi đến lúc đó, một đạo thánh
chỉ truyền Lạc Việt tiến kinh đã mời được quốc sư vào cung. Hòa Thiều
không khỏi nực cười, xem ra trẫm còn phải nhờ phúc Lạc Việt.

Lúc này đây, Phụng Ngô trước mặt y, vẫn nguyên vẻ bình thản hờ hững,

"Hoàng thượng mang bệnh, khó tránh tâm tư phiền loạn. Nhưng nghĩ ngợi
quá nhiều ảnh hưởng thân thể, xin hoàng thượng cứ an tâm điều dưỡng."
Đoạn hơi khom mình, "Thần cáo lui trước."

Hòa Thiều không khỏi buột miệng, "Lần sau quốc sư tiến cung, có phải

là ngày thái tử đăng cơ?"

Phụng Ngô cau mày, ngẩng lên nhìn về phía Hòa Thiều, "Vết thương cũ

của thần đã khỏi, về sau sẽ thường vào cung, mong có thể san sẻ gánh nặng
cho hoàng thượng." Ngừng một lát lại tiếp, "Thái tử sẽ phải chọn lấy một
người làm quốc sư. Ngày thái tử đăng cơ, cũng là lúc thần từ quan quy ẩn."

Hòa Thiều lại hỏi, "Vậy vì sao ngày đó quốc sư còn muốn khuyên trẫm

lập Mộ Trinh làm thái tử?"

Phụng Ngô ung dung đáp, "Thái tử trở thành thái tử, không phải do thần

và hoàng thượng sách lập, càng không phải do người khác lập mưu mà
được. Đây chính là thiên ý, cũng là thiên mệnh."

Hòa Thiều lại hỏi, "Trong thiên ý đó của quốc sư, Lạc Việt là nhân vật

gì đây?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.