LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 198

Tôn Bôn cũng không hề bỏ đi, mà còn tự coi mình là đồng đảng của Lạc
Việt, khẩn thiết khuyên hắn rằng, kinh thành là chốn đầm rồng hang cọp, gã
và Lạc Việt chung một kẻ thù, không yên tâm để hắn một mình đi vào chốn
hung hiểm, nên định theo hắn vào kinh một chuyến xem.

Lạc Việt và Lạc Lăng Chi đều tán thưởng Tôn Bôn là người có nghĩa

khí, chỉ mình Lâm Tinh hậm hực nghĩ thầm, "Hẳn gã họ Tôn lại mưu tính gì
nữa đây." Quả nhiên, sau khi khởi hành, Tôn Bôn ngày ngày đều mon men
quanh chỗ Định Nam vương, còn nửa cố tình nửa vô ý lôi kéo câu chuyện
về chủ đề dùng binh đánh trận, dụng ý bên trong khỏi nói cũng biết. Gã
đang ra sức tìm cách đầu quân. Lâm Tinh nói, "Nghe kể năm xưa gã đã định
đầu nhập dưới trướng Định Nam vương, nhưng chầu chực ngoài cửa suốt
mấy ngày, người ta cũng không thèm gặp. Lần này rốt cuộc đã yết kiến
minh chủ, mong rằng gã sẽ thành công." Nhưng trong lòng cô lại thầm bồi
thêm một câu, "Ta thấy cũng khó lắm."

Vừa nói dứt lời, chợt rèm trướng cuốn lên, Định Nam vương từ bên

trong bước ra. Các binh lính vội đứng dậy hành lễ, Tôn Bôn cũng chắp tay
ôm quyền chào nhưng Định Nam vương chỉ khẽ gật đầu với gã, rồi đi thẳng
về phía Lạc Việt.

"Lạc thiếu hiệp, đi đường mấy ngày, có quen không?"

Lạc Việt vội đáp, "Quen rồi quen rồi, chúng tôi trốn chạy đã quen rồi."

Định Nam vương chỉ gật đầu rồi quay người đi khỏi, Lạc Việt phải gọi

với theo, "Vương gia... Thế tử..."

Định Nam vương ngoảnh lại, đáp ngắn gọn, "Lạc thiếu hiệp, nếu không

có việc gì khác, mời thiếu hiệp về lều nghỉ ngơi đi, ăn uống xong thì ngủ
lấy sức, ngày mai còn phải lên đường."

Lạc Việt không tiện nói thêm nữa, đành sờ sờ mũi bỏ đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.