LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 202

Chiêu Nguyên đang thiêm thiếp cũng cảm thấy động tĩnh, vội mở mắt

ngẩng lên, kim quang nhoáng lên quanh mình, đã hóa thành người, nhỏ
giọng quát hỏi, "Ai đó?"

Binh lính tuần tra ngoài trướng khựng lại, cao giọng hỏi vọng vào trong,

"Lạc công tử, có chuyện gì vậy?"

Lạc Việt vội ấn Chiêu Nguyên xuống đệm, nói to, "Không có gì, vừa rồi

một con ngài bay vào mặt làm ta giật mình tỉnh giấc thôi."

Chiêu Nguyên tức tốc biến lại thành rồng, chui vào tay áo Lạc Việt.

Binh sĩ kia vén rèm, giơ đuốc soi vào trong, thấy quả thật chỉ có mình Lạc
Việt ngồi dưới đất, trong lều lại không có chỗ ẩn thân, mới xin lỗi rồi lui ra.
Lạc Việt ngồi nín lặng hồi lâu, đợi binh lính bên ngoài tiếp tục tuần tra như
thường, mới khẽ khàng kéo lấy Chiêu Nguyên từ trong tay áo. Chiêu
Nguyên không hóa thành người nữa, chỉ cuộn mình nằm bên cạnh hắn.
Thình lình, giọng nói vừa nãy lại vang lên, "Đạo hữu... Đạo hữu..."

Lạc Việt nhìn chằm chằm vào nơi phát ra tiếng động, hạ giọng cực thấp,

"Bằng hữu giả thần giả quỷ làm gì? Mời hiện thân gặp mặt đi."

Chiêu Nguyên sực nghĩ nên giăng một đạo pháp chướng quanh lều để

binh lính bên ngoài không thấy được động tĩnh bên trong. Pháp thuật này,
Lâm Tinh từng dạy nó rồi. Nghĩ sao làm vậy, Chiêu Nguyên chắp hai tay lại
niệm chú, lập tức một luồng sáng vàng nhạt lóe lên rồi mở rộng ra, biến
thành một cái lồng cong cong chụp xuống, dán chặt vào vách lều, trùm lên
họ. Dưới ánh sáng của pháp chướng, căn lều sáng rực lên, ở góc tấm nệm
trải dưới đất, giọng nói kia lại tiếp tục, "Đạo hữu đừng sợ, lão không có ác ý
gì đâu, chỉ là thấy tôn giá đi ngang nên tới bái phỏng mà thôi."

Một cái đầu thình lình từ dưới đất trồi lên khiến Lạc Việt giật nảy mình,

suýt nữa rút trường kiếm bên cạnh ra chém. Cái đầu kia càng lúc càng nhô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.