LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 286

chia sẻ với người khác. Thiếp là hoàng hậu, trong lòng hoàng thượng có
phải đối với thần thiếp vẫn khác đối với bọn họ chăng?"

Bấy giờ nàng bao nhiêu tuổi nhỉ? Mười bốn? Hay mười lăm?

Cách nay đã gần chục năm rồi. Mấy năm nay, y thân thể suy kiệt, chẳng

mấy để tâm đến phi tần trong hậu cung, kể cả hoàng hậu. Bao năm qua đi,
hoàng hậu đã chẳng còn là thiếu nữ ngây thơ ngang ngược ngày nọ nữa,
nhưng có lẽ vẫn như ngàn vạn nữ tử bình thường khác, một lòng một dạ yêu
thương phu quân của mình. Nhưng một hoàng đế như y, khi sinh mệnh đã
đến hồi chung cuộc, lại chẳng biết có thể bảo hộ cho nửa đời còn lại của
hoàng hậu được an lạc hay không. Nếu kiếp sau còn có duyên chồng vợ, chỉ
nguyện làm một đôi vợ chồng thường dân, bình lặng mà qua một đời, răng
long tóc bạc.

Ra khỏi Phụng Càn cung, hoàng hậu ôm đầy sầu muộn, bỏ cả hoàng

liễn, thong thả đi bộ về Hoàng Nghi cung. Tiết trời oi bức, hoàng hậu vòng
theo con đường nhỏ gần ngự hoa viên, chợt thấp thoáng trông thấy một
đoàn người vội vã đi về một phía khác, dường như đang hộ tống thái tử.
Hoàng hậu tiện miệng hỏi, "Người đằng kia có phải thái tử không?"

Tiểu thái giám tâu, "Hồi bẩm nương nương, là thái tử điện hạ."

Hoàng hậu nghi hoặc, "Nhìn hướng gã đi, không phải Phụng Càn cung,

cũng chẳng phải Hoàng Từ cung, gã định đi đâu vậy?"

Uyển Anh khẽ tâu, "Hoàng hậu nương nương, nô tỳ to gan nói một câu,

có lẽ thái tử tới Tư Dung cung của Trần thái phi đó ạ."

Tin đồn về Sở Linh quận chúa và thái tử, hoàng hậu cũng có nghe ít

nhiều, xem ra quả là thật. Bèn thầm suy tính, Sở Linh quận chúa kia quả
nhiên thủ đoạn, chỉ mong cô ta đừng gây ra chuyện xấu xa gì. Gần đây có
quá nhiều chuyện khiến hoàng hậu âu sầu, việc bắt gặp thái tử tới Tư Dung

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.