LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 302

Ứng Trạch cau mày, cả đất trời trong nháy mắt chợt tối sầm lại. Phụng

Ngô vẫn mỉm cười nói tiếp, "Các ngươi thua ở chỗ, có những chuyện, các
ngươi tưởng ta sẽ không làm, nhưng ta vẫn làm."

Lạc Việt bỗng thấy trước ngực lạnh buốt. Phụng Ngô đã đâm thanh

chủy thủ vừa dùng trích máu nhận thân vào lồng ngực trái của hắn. Mà
không hề dùng pháp lực.

Xưa nay chưa có thần tiên nào không dùng pháp lực, chỉ dùng binh khí

phàm trần, ám toán một phàm nhân.

Nhưng Phụng Ngô lại làm như vậy, điều này ngay cả Ứng Trạch cũng

không ngờ.

Phụng Ngô cười bảo Ứng Trạch, "Điện hạ khinh suất quá rồi!"

Đang nằm trong tay Thương Cảnh, Chiêu Nguyên rít lên, hóa thành

rồng vàng xông tới xé toang bức vách sáng bao quanh tế đàn, vảy đầm đìa
máu lao thẳng vào tông miếu, tức thời bốn bức tường cùng mái ngói tông
miếu đều vỡ tưng, hất Phụng Ngô văng ra bay vút về phía chân trời, Ứng
Trạch cũng từ từ bay lên không trung.

Phụng Ngô được Phụng Đồng đỡ lấy, lau máu ứa ra khóe miệng, nói,

"Ứng Long điện hạ... dù điện hạ giết tiểu thần, cũng không cứu nổi mạng
tên phàm nhân kia nữa đâu."

Bá quan bên dưới nháo nhác bỏ chạy, đám tiểu thái giám xúm quanh

Hòa Thiều loạng choạng rút vào dãy hành lang còn sót lại, dường như còn
có giọng thái tử và An Thuận vương hô hào bắt lấy yêu nghiệt, cùng tiếng
quát của Lâm Tinh và giọng âu lo của Thương Cảnh. Nhưng Lạc Việt chỉ
thấy những âm thanh nhốn nháo ấy càng lúc càng mơ hồ, hắn từ từ ngã
xuống.

Thì ra hắn lại bất minh bất bạch ngã xuống tại đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.