LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 303

Đã chẳng làm được đại hiệp, cũng không làm nổi hoàng đế.

Cứ khiếp nhược như vậy mà chết đi.

Xem ra trời sinh Lạc Việt hắn là kẻ tầm thường, dù gặp được rồng, kỳ

lân, có đại thần bảo hộ, thì khiếp nhược vẫn hoàn khiếp nhược. Có thứ gì đó
quấn chặt lấy thân thể hắn, Lạc Việt mơ hồ nhận ra, là Chiêu Nguyên. Hắn
giãy giụa nói, "Xin lỗi... Chuyện này... thực quá bất lực... đợi ta chết rồi...
đệ tìm người khác khá hơn đi..."

Tiếng rồng gầm rền vang, chấn động cả đất trời.

Lạc Việt mơ hồ cảm giác như mình đang bay lên, rồi rơi xuống một nơi

nào đó, có người nói lào xào bên tai hắn.

Lẽ nào bản thiếu hiệp đã đến địa phủ? Lạc Việt gắng vùng vẫy, mở bừng

hai mắt, chợt trông thấy một gương mặt quen thuộc.

Gương mặt ấy tươi cười thân thiết với hắn, "Đạo hữu, chúng ta lại gặp

nhau rồi, sao đạo hữu lại ở đây?"

Lạc Việt trở mình ngồi dậy nhìn quanh. Trời biếc, mây trắng, cây xanh,

cỏ thắm, còn cả mấy con ruồi vo ve quanh mình. Hắn đưa tay lên miệng cắn
thật mạnh, đau đến xuýt xoa. Lại lần tay lên ngực trái, thấy có gì đó cựa
quậy, Lạc Việt thò tay vào ngực áo, đụng phải thân hình lành lạnh của
Chiêu Nguyên, bèn kéo nó ra giơ lên trước mắt, Chiêu Nguyên huơ huơ
móng, khẽ giãy giụa rồi từ từ mở mắt ngỡ ngàng nhìn hắn.

Là Chiêu Nguyên, không sai. Khanh Dao sư tổ giơ tay sờ sờ Chiêu

Nguyên, "Lạc huynh, vị long hữu này của huynh vẫn đáng yêu như thế nhỉ."

Chiêu Nguyên lắc lắc đầu, lại gắng sức nhìn Lạc Việt, bỗng toàn thân nó

nhoáng kim quang, biến thành người. Vừa biến thành người, nó đã nắm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.