LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 307

giải thích, "Xem ra các vị quả thật là người nơi khác đến, cả thôn đó ai nấy
đều thọ hơn trăm tuổi, hơn nữa râu tóc đều đen nhánh, răng chắc, thân thể
khỏe mạnh, không hề có vẻ già nua, chuyện này truyền ra ngoài, thành lời
đồn rằng đó là thôn trường thọ. Thôn làng này còn có một cái tên khác, vì
cả thôn đều mang họ Lạc, nên còn gọi là Lạc gia trang."

Khanh Dao ngạc nhiên, "Ồ? Vị Lạc huynh này của chúng ta cũng họ

Lạc, quả là có duyên."

Ba người kia tức thì đổ dồn mắt vào Lạc Việt, lão nhân khàn giọng nói,

"Thì ra vị tiểu ca này cũng mang họ Lạc, xem ra người trong Lạc gia trang
sẽ không thể đóng cửa đuổi khách rồi."

Thanh niên kia giải thích, Linh Cố thôn xưa nay không tùy tiện tiếp đãi

khách từ bên ngoài đến, nhưng nếu là người có duyên, chắc có thể trú lại
một đêm. Đoạn gã lại hỏi họ tên, Khanh Dao, Lạc Việt và Chiêu Nguyên
đều thực tình nói ra. Thanh niên kia cung tay nói, "Rất vui được gặp, tại hạ
họ Mộ, tên chỉ có một chữ Luân. Vị này là Bách Lý huynh, tên húy là Bách
Lý Thần, hai người bọn ta cũng như các vị, đều là người từ xa nghe danh
tìm đến, chỉ có vị Hà lão trượng đây là người bản địa thôi."

Lạc Việt nghe hai người báo họ, không khỏi ngạc nhiên, liền hỏi, "Dám

hỏi chữ Hà trong họ của vị lão trượng đây là 'hà' nào?"

Ông già kia đáp, giọng khàn khàn, "Chữ 'hà' một bên là chữ 'nhân', một

bên là chữ 'khả'."(4)

Sau đó, trong lúc chuyện trò, Lạc Việt lại biết thêm Mộ Luân là hậu duệ

vọng tộc ở Châu Thành, gặp lúc loạn lạc, cảnh nhà sa sút, mẫu thân mang
bệnh nặng, không sao trị khỏi, nghe nói Linh Cố thôn ở Thiện An thành có
diệu dược có thể kéo dài sinh mệnh, trị bệnh nan y, nên mới lặn lội đường
xa tìm tới. Hán tử trung niên Bách Lý Thần xuất thân quân ngũ, chỉ vì lúc
trấn thủ biên quan bị thương một chân, nên phải hồi hương. Nào ngờ quê

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.