LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 376

Đoạn vỗ tay hai tiếng, lập tức hai đệ tử Thanh Huyền kéo một kẻ khắp

người đầm đìa máu bước vào. Chúng ném kẻ kia vào góc tường, dưới mái
tóc rối bù, gương mặt Lạc Lăng Chi lộ ra. Thái tử hừ mũi, "Không biết
lượng sức, dám đến An Thuận vương phủ cướp ngục. Bản cung vốn định
niệm tình đôi bên từng là đồng môn, lệnh cho thuộc hạ không đuổi cùng
giết tận ngươi, nào ngờ ngươi lại tự thò đầu ra nạp mạng. Cũng vừa khéo,
cứ ở đây bầu bạn với hai tên đồng đảng của ngươi đi."

Dứt lời, phất tay áo bỏ đi.

Cánh cửa đá vừa khép lại, Lâm Tinh nghển đầu nhìn ra phía bên ngoài

cánh cửa, liền cứng người lại. Cô phát hiện một tia khí tức quen thuộc, chắc
chắn là Tôn Bôn.

Lạc Việt và Đỗ Như Uyên bước tới đỡ Lạc Lăng Chi dậy, Lâm Tinh

gắng vận pháp thuật, đi xuyên tường, bám theo luồng khí tức kia, quả nhiên
trông thấy Tôn Bôn trong đình viện. Gã đang quỳ một gối dưới chân Hòa
Trinh, sắc mặt tươi tắn, đầy vẻ cung kính. Hòa Trinh đưa mắt nhìn xuống,
hỏi gã, "Ngươi quả là kẻ thức thời, dám tiết lộ cả hành tung của Lạc Lăng
Chi cho bản cung, không sợ sau này bọn Lạc Việt tìm ngươi báo thù ư?"

Tôn Bôn cười khoe hàm răng sáng lóa, "Dưới tay thái tử, chúng làm sao

vùng dậy nổi? Cái này gọi là kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, Tôn mỗ đã muốn
mưu cầu công danh phú quý, đương nhiên phải hiểu đạo lý thừa gió bẻ
măng thôi."

Thái tử nheo mắt, "Hay cho câu 'thừa gió bẻ măng'. Có điều bản cung

nghe nói lai lịch của ngươi không đơn giản?"

Tôn Bôn đáp gọn, "Thảo dân chỉ căm hận Hòa thị, những người khác

bấy giờ chẳng qua là thanh đao trong tay Hòa thị mà thôi, nguyện vọng lớn
nhất của thảo dân chính là được chứng kiến Hòa thị vĩnh viễn không ngóc
đầu lên được."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.