LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 380

thực sự, chúng ta đoán rằng bọn chúng muốn ngụy trang, sẽ không làm khó
dễ các đệ. Vì thế, mới để các đệ lại mà bỏ chạy. Đây chính là bí mật chúng
ta chôn sâu trong lòng bao năm nay, tin hay không tùy đệ. À phải rồi, đạo
hiệu của chúng ta, vốn không phải thuộc hàng chữ Lạc, mà là hàng chữ
Thường, chính vì lão đột nhiên đổi đạo hiệu cho các đệ tử, nên chúng ta
mới nảy ý nghi ngờ rằng lão không phải sư phụ."

Nói đoạn, Lỗ Hưu cầm lấy chiếc mâm đựng trái cây đã sạch nhẵn, cùng

đám đệ tử Thanh Huyền lục tục rời đi.

Lạc Việt nằm mơ.

Trong mơ, hắn trông thấy một đoạn ký ức đã quên lãng từ lâu.

Đó là khi hắn tròn mười tuổi. Sư phụ Hạc Cơ Tử giảng đạo pháp xong,

bèn dặn dò bài học hôm sau, bảo các đệ tử viết lại những điều mình tâm đắc
khi nghe kinh, Lạc Việt và mấy tiểu sư đệ vội nhăn nhó nhờ các sư huynh
lớn hơn làm giúp. Sư huynh Lạc Hưu thì thào mách với hắn rằng, trong
phòng sư phụ có mấy cuốn sách, bên trên sư phụ ghi lại những điều tâm đắc
của mình, nếu trộm ra đọc được, đương nhiên sẽ làm được bài. Lạc Việt lén
lút lẻn vào phòng sư phụ, quả nhiên trông thấy trên bàn có mấy cuốn sách,
trong đó một cuốn còn kẹp một tấm thẻ giấy, đánh dấu chính trang mà hôm
nay sư phụ giảng đến. Lại dùng bút nét mảnh viết vài dòng chữ về những
điều tâm đắc và lĩnh ngộ.

Lạc Việt mừng rỡ, vội giấu ngay cuốn sách kia vào tay áo, chuồn khỏi

phòng sư phụ chưa được bao xa, đã bị Lạc Hưu sư huynh chặn lại. Lạc Việt
hí hửng rút cuốn sách trong tay áo ra, đang định tâng công thì sư huynh giật
ngay lấy, hối hả lật ra xem, rồi soạt một tiếng siết chặt lấy, làm nhàu cả
trang giấy, vẻ mặt hầm hầm.

Lạc Việt sợ sệt, vội nhắc, "Sư huynh, làm nhàu sẽ bị sư phụ phát hiện

đó."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.