LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 383

Hắn cùng cả bầy trẻ con đứng đờ ra trước cửa, lòng chua xót rầu rĩ vô vàn,
vậy là từ nay chẳng còn món tiền công dễ kiếm cùng bữa cơm chùa nữa.
Mấy đứa nhỏ ít tuổi hơn Lạc Việt còn khóc không ra hơi. Bấy giờ chợt nghe
có tiếng quát dẹp đường, người trong trấn đều dạt cả sang hai bên. Một đám
người cưỡi tuấn mã, vận áo lụa, lưng đeo trường kiếm rào rào phi qua, vó
ngựa tung bụi mù mịt, Lạc Việt nghe người bên đường xì xào rằng, người đi
giữa đám kỵ mã ấy chính là Chu Khinh Ngôn đại hiệp, gần đây vừa bắt
được giáo chủ một môn phái tà giáo nào đó, có việc phải nán lại Phụng
Trạch trấn hai ngày, ngay cả Hoa Trọng Tử của Thanh Huyền cũng định
mang lễ vật trọng hậu đích thân tới bái phỏng.

Lạc Việt vội quay về mách lại chuyện này cho sư phụ, tiện thể thuật

luôn việc Kiều Lão Quải qua đời. Hạc Cơ Tử nghe xong liền đứng dậy vào
phòng trong thay đồ rồi bảo Lạc Việt theo mình xuống núi. Lạc Việt theo sư
phụ xuống núi, nhưng Hạc Cơ không đi bái phỏng Chu đại hiệp, mà dẫn
hắn tới nhà Kiều chưởng quỹ bái tế.

Lạc Việt thắc mắc không hiểu.

Hạc Cơ Tử hỏi hắn, "Tương lai con muốn làm gì?"

Lạc Việt đáp ngay, "Thưa sư phụ, đồ nhi muốn dốc lòng tham ngộ đạo

pháp, để có thể... để có thể ngộ được đại đạo, hoằng dương đạo nghĩa."

Hạc Cơ Tử nói, "Vi sư muốn con nói thật."

Lạc Việt rụt cổ đáp, "Con muốn làm đại hiệp."

Hạc Cơ Tử lại tiếp, "Theo ta thấy, con muốn làm đại hiệp, chi bằng làm

một người bình thường giữa chợ như Kiều chưởng quỹ, nghĩa khí của ông
ấy còn đáng kính trọng hơn tất cả những hiệp sĩ danh chấn thiên hạ hiện
giờ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.