LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 392

Phụng hoàng đều đã đuổi theo Chiêu Nguyên đi xa tít, Lâm Tinh thừa

cơ đáp xuống Hoàng Từ cung.

Trong chái điện đèn đuốc sáng trưng, Đàm Đài Dung Nguyệt ngồi ngay

ngắn trên ghế phía sau rèm, tỉ mẩn thêu từng mũi trên một chiếc khăn tay.
Có điều, các mũi thêu không đều, lúc rút chỉ cũng bị rối. Đàm Đài Dung
Nguyệt khẽ thở dài, cầm lấy móc bạc và kéo nhỏ trên chiếc bàn bên cạnh,
đang định khêu mấy mũi lỗi lên thêu lại, chợt phát hiện ngọn lửa trong lồng
đèn chớp trái động phải.

Mà trong phòng, rõ ràng không có gió.

Đàm Đài Dung Nguyệt nghi hoặc ngẩng lên, trông thấy cung nữ hầu

trong điện đều mềm nhũn người ngã xuống, trước bàn đã có một thiếu nữ
vận bộ đồ đỏ rực chói mắt đứng đó, cặp mắt sáng long lanh chằm chằm
nhìn nàng, toàn thân toát lên khí phách tôn quý khó tả. "Đàm Đài tiểu thư,
còn nhớ ta không?

Chúng ta từng gặp nhau ở Tây quận."

Đàm Đài Dung Nguyệt đứng dậy, nàng đương nhiên nhận ra thiếu nữ

từng cứu mạng mình, cũng nhớ được rằng, thiếu nữ này vẫn luôn ở bên
cạnh Lạc Việt. Nàng biết người bên cạnh Lạc Việt đều không phải hạng tầm
thường, nên cũng chẳng hề ngạc nhiên trước việc Lâm Tinh có thể lẳng lặng
đánh ngất các cung nữ và thị vệ để lẻn vào hoàng cung, chỉ tha thiết hỏi,
"Lâm cô nương, Lạc Việt... vẫn khỏe chứ?"

Lâm Tinh đáp gọn, "Lạc Việt vẫn bị giam trong An Thuận vương phủ,

muốn cứu hắn ra, phải nhờ cô trợ giúp, nên tối nay ta tới tìm cô."

Đàm Đài Dung Nguyệt bất giác siết chặt tấm khăn trải bàn, "Tôi? Tôi

giúp được Lạc Việt ư? Xin cô nương cho hay, cần tôi làm gì?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.