LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 395

Chiêu Nguyên bối rối hỏi, "Nó, nó rốt cuộc là ai vậy? Lẽ nào là Phụng

quân thật ư?"

Phụng Đồng nhếch môi, "Quân thượng chúng ta bằng vai với lệnh tôn,

ngươi cho rằng dáng vẻ người có thể như vậy sao? Nếu nó là quân thượng,
bọn ta cũng chẳng dám vô lễ gọi nó là A Hoàng."

Chiêu Nguyên liếc nhìn A Hoàng, vẻ thắc mắc, tại sao đám hỉ thước tiểu

đồng lại gọi nó là quân thượng? Thầm tính thời gian, thấy Lâm Tinh hẳn đã
bàn bạc xong với Đàm Đài Dung Nguyệt. Nơi này không thể nấn ná lâu, nó
cũng chẳng buồn dằng dai nữa, lập tức cưỡi mây bay đi.

Hoàng Linh và Hoàng Châu hằn học nhìn theo bóng Chiêu Nguyên xa

dần, trên vai còn đeo dính một cụm bông vàng óng mượt mà. Hoàng Linh
nghiến răng rủa xả, "A Hoàng chết tiệt, từ lúc ở Tây quận đã bắt đầu bám
lấy con rồng oắt kia, khiến kỳ lân chế nhạo chúng ta, đúng là làm ta tức chết
mà."

Phụng Đồng liếc ả, "Hoàng Linh, muội nói câu này hơi quá giới hạn rồi

đấy."

Hoàng Linh biến sắc, cắn môi, "Quá giới hạn cái gì cơ? Không có

chuyện đó."

Phụng Đồng dõi mắt nhìn theo hướng Chiêu Nguyên bay đi, trầm tư,

"Có lẽ đây chính là thiên mệnh an bài mà quân thượng nói."

Chiêu Nguyên bay đến phía trên An Thuận vương phủ thì A Hoàng

dừng lại, chỉ bay lòng vòng trên không, không theo nó đi tiếp nữa. Chiêu
Nguyên ngớ ra hỏi, "Ngươi không theo ta nữa ư?" Nhớ lại lúc trước A
Hoàng cứ bám chặt lấy nó, xua cũng không đi kia mà. Song A Hoàng chỉ
chiêm chiếp mấy tiếng, cọ cọ đầu vào mặt Chiêu Nguyên rồi trở mình bay
ngược ra sau, tỏ ý phải quay về. Thì ra A Hoàng cố tình tiễn nó. Chiêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.