LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 407

chốt, triều chính rối loạn, điện hạ nên tọa trấn Đông cung, đừng nấn ná bên
ngoài lâu."

Mộ Trinh lạnh lùng trước cửa, nhìn An Thuận vương, "Phụ vương, con

có câu này bao lâu nay vẫn muốn hỏi người, mẫu thân của con là ai?"

Mộ Diên thoắt biến sắc, đoạn khom lưng đáp, "Thái tử điện hạ, phụ

hoàng của người bệnh liệt giường, mẫu hậu người cả ngày lấy nước mắt rửa
mặt, điện hạ nên sơm sớm về cung, để trọn đạo hiếu."

Mộ Trinh cau mày, "Phụ vương, hiện giờ trong phòng này chỉ có hai ta,

người đừng vờ vịt làm khó con nữa. Con chỉ muốn hỏi một câu thôi, trưởng
công chúa, An Thuận vương phi mà con vẫn gọi là mẫu phi mười mấy năm
nay, thật ra không phải mẹ ruột con, có đúng không?"

Mộ Diên đứng thẳng người lên, "Bất kể thái tử điện hạ nghe được lời

đồn nhảm ở đâu, cũng đừng để trong lòng. Thái tử là huyết mạch Hòa thị
hoàng tộc, phụ hoàng và mẫu hậu của điện hạ là đương kim hoàng thượng
và hoàng hậu. Tương lai thái tử sẽ kế thừa đại thống, để giang sơn Hòa thị
được truyền nối vạn đời."

Thái tử phá lên cười, "Cha nói ra những lời này mà không chột dạ ư?

Hòa thị hoàng tộc cái gì? Con vốn chẳng có quan hệ gì với Hòa thị hoàng
tộc cả. Mẫu thân của con là một nữ tử giang hồ, con thật ra là con riêng của
cha, đúng không?"

An Thuận vương cao giọng quát, "Xin thái tử đừng nói bừa."

Mộ Trinh lắc đầu, "Phụ vương đúng là cả đời cẩn thận thành tính. Hiện

giờ còn ai trị tội nổi An Thuận vương phủ chúng ta nữa? Người thành hôn
với nữ tử mà mình không yêu, lại buộc con trai mình nhận người khác làm
cha, lẽ nào là để giang sơn Hòa thị thiên thu vạn đại đấy ư?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.