LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 488

cản được như lần phun nước này đâu. Hai ba ngày nay đang nhàn nhã, bản
tọa giữ nó cho ngươi cũng vậy mà." Đoạn biến thành một luồng sáng đen
bay vụt đi mất, chỉ để lại mình Lạc Việt trợn tròn mắt đứng giữa gian điện
ngập nước.

Ứng Trạch mang Chiêu Nguyên bay lên một đám mây rồi ngả người

nằm xuống. Chiêu Nguyên thò đầu ra ngó xuống dưới, Ứng Trạch nhắm
mắt nói, "Ngươi yên tâm, con phụng hoàng nhãi kia lợi hại hơn ngươi
nhiều, Lạc thiếu niên không sao đâu."

Chiêu Nguyên "ừm" một tiếng, lại rụt đầu vào. Ứng Trạch hé mắt nhìn,

hỏi, "Ngươi buồn bực lắm à?"

Chiêu Nguyên gật đầu. Ứng Trạch nói, "Vậy ngươi ráng tu luyện pháp

thuật đi, pháp lực của ngươi và bản tọa vừa khéo chế ngự lẫn nhau, ngươi
thi pháp tấn công bản tọa xem."

Thân mình Chiêu Nguyên tỏa ra một vầng sáng, lập tức hắc khí bốc lên

khắp người Ứng Trạch, xô thẳng vào luồng kim quang của Chiêu Nguyên.
Ứng Trạch gối lên cánh tay nói, "Pháp lực của ngươi không đả thương nổi
ta đâu, cứ dốc hết sức đánh ra, thử áp chế bản tọa xem nào."

Chiêu Nguyên y lời dồn tụ pháp lực toàn thân lại. Từ sau khi thay sừng

lột vảy, nó luôn cảm thấy khắp người trống rỗng, không còn pháp lực,
nhưng hiện giờ chắt chiu một lượt, lại thấy pháp lực từ kinh mạch rỉ rả lan
ra, chỗ long châu long mạch cũng thấy nong nóng. Chiêu Nguyên thử
ngưng tụ pháp lực lại trong long châu rồi biến thành lực công kích, đẩy ra
khỏi cơ thể. Hắc khí từ người Ứng Trạch cuồn cuộn dồi dào, như một vực
sâu không đáy, chỉ chực hấp thu nuốt gọn pháp lực của nó. Chiêu Nguyên
nghiến răng kiên trì, ngưng tụ được bao nhiêu thì phóng ra bấy nhiêu, lực
đối kháng cũng mạnh lên một chút... cả người nó đầm đìa mồ hôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.