LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 489

Ứng Trạch nhắm mắt nằm dài như đang nghỉ ngơi, nhưng lòng lại cuộn

lên.

Vừa rồi Chiêu Nguyên phun nước là lão giở trò.

Sau khi nghe con phụng hoàng nhãi nhép kia nhắc tới Thanh Phụng sứ,

lão cứ thôi thúc muốn biết rốt cuộc mình đã quên mất chuyện gì, song mỗi
khi vắt óc nhớ lại, thì một cơn nóng nảy cứ trào lên không sao ngăn nổi.

Chọc trời khuấy nước đối với lão chỉ là chuyện vặt.

Nhưng lão rất mến mấy đứa nhỏ bọn Chiêu Nguyên, đồ tôn của Khanh

Dao và tiểu kỳ lân, không muốn một khi nổi điên lại lỡ tay đả thương
chúng. Lão dẫn dắt pháp lực của Chiêu Nguyên, đồng thời cũng áp chế cảm
xúc điên cuồng cứ nhộn nhạo cuộn lên, khó mà khống chế.

Chẳng biết tại sao, lại nhớ tới chuyện ngày xưa. Bấy giờ lão cùng người

đó vân du đến một rặng núi, cũng nằm trên đỉnh núi ngắm mây bay giữa
hẻm núi thế này. Lão nói với người kia, "Ta dạy ngươi thuật cưỡi mây lợi
hại hơn nhé, bay được lên đến tận thiên đình, như vậy ngươi có thể thành
tiên rồi."

Người kia đáp, "Ta thấy làm phàm nhân cũng tốt, làm thần tiên chán

lắm."

Lão nói, "Chính phàm nhân các ngươi cũng hay than rằng nhiều tục sự,

nhiều vướng mắc, nhiều phiền muộn đấy thôi. Vì thế mà tuổi thọ tối đa
cũng chỉ được trăm năm."

Người kia đáp, "Có buồn có khổ mới có vui có mừng. Có chuyện vướng

mắc chính là cái phúc, có thể sống mấy chục năm, ngắm nhìn phong cảnh
thế gian là tốt lắm rồi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.