LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 502

Lâm Tinh nói, "Yên tâm đi, Tôn Bôn nói tuy mối thù giữa Hòa thị và

Bách Lý thị sâu như biển, nhưng gã sẽ không đối phó ngươi. Xưa nay gã
chỉ muốn có trận để đánh, huống hồ An Thuận vương cũng là kẻ thù của
gã."

Lạc Việt đáp, "Vậy thì được."

Phát hiện thấy Lâm Tinh hôm nay ôn hòa điềm đạm, khác hẳn mọi ngày,

Lạc Việt quan tâm hỏi, "Lâm Tinh này, có phải cô khó chịu ở đâu không?"

Lâm Tinh vội cười nói, "Đâu có, chỉ là hai hôm nay đi đi lại lại như con

thoi nên ta hơi mệt." Lại ngáp dài, "Các ngươi thong thả nói chuyện, ta đi
ngủ bù một giấc."

Thấy cô ra khỏi cửa đi rồi, Lạc Việt mới ngơ ngác hỏi, "Lâm Tinh rốt

cuộc làm sao vậy?"

Đỗ Như Uyên và Thương Cảnh đều nói không biết. Chiêu Nguyên cũng

lắc đầu, Lâm Tinh không cho phép nó kể chuyện ở Hoàng Từ cung với Lạc
Việt, nên nó đành giữ kín.

Nửa đêm, Chiêu Nguyên nằm bên gối Lạc Việt, cứ trằn trọc không yên.

Màn đêm tĩnh mịch bao trùm cả hoàng cung, có gì đó đang âm thầm lan

ra, hơi lạnh len vào trướng gấm, bò lên chiếu, thấm vào làn da còn chưa
mọc vảy mới của nó. Chiêu Nguyên cào cào Lạc Việt nhưng hắn chỉ trở
mình rồi ngủ tiếp. Chiêu Nguyên đành dốc hết pháp lực toàn thân ra, phủ
trùm lên Lạc Việt rồi chui xuống giường, bước ra gian điện ngoài.

Các thái giám canh đêm vẫn yên lặng đứng canh, các thị vệ lần lượt đi

tuần bên ngoài tường Lạc Khánh cung. Chiêu Nguyên trèo lên mây bay lên
đến lưng chừng trời. Xem ra hoàng cung chẳng có gì bất thường, song khí
tức u uất vô hình kia vẫn chích vào da thịt nó, len vào huyết quản nó, giống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.