LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 505

Liên quan tới vị sứ quân áo xanh kia ư? Bóng dáng người đó và Khanh

Dao thường hợp lại thành một trước mắt lão. Áo xanh, áo dài, nụ cười khuất
sau làn sương mờ mịt nhưng vẫn có thể cảm nhận được vẻ ôn hòa.

Giọng nói cũng tương tự nhau nữa.

"Tướng quân..."

"Tướng quân..." "Trạch huynh..."

Còn cả... ánh kiếm sáng loáng như tuyết lóe lên trước mắt, luồng khí dữ

trong mình Ứng Trạch lại sôi trào tuôn ra. Lão nhớ như in. Bấy giờ Khanh
Dao có việc phải quay về sư môn, rủ lão cùng tới ngắm cảnh Thiếu Thanh
sơn.

Trong lòng Ứng Trạch vô cùng khinh miệt chuyện này. Lão vừa sinh ra

đã là thần, nên luôn chướng mắt những phàm nhân tầm thường mà cứ muốn
tu luyện thành tiên. Nhưng lão vẫn đi cùng Khanh Dao, phối hợp với tốc độ
ngự kiếm của Khanh Dao, đến tối hôm đó mới tới một tiểu trấn dưới chân
Thiếu Thanh sơn. Kết quả, lão chẳng thấy cảnh đẹp mà Khanh Dao kể đâu
cả, ngược lại chỉ gặp một vùng đất khô cằn trơ trọi cùng đám phàm nhân
nhớn nhác chạy nạn. Lão và Khanh Dao vào trấn hỏi thăm, biết được nơi
này gần một năm nay không có mưa, hoa màu mất trắng, sông suối cạn khô,
Thanh Huyền làm phép cầu mưa cứu giúp cũng vô ích. Ứng Trạch nhẩn nha
đi chơi trên phố, thấy một đám người đang dỡ một ngôi miếu, lôi cả tượng
gỗ bên trong ra đốt. Ứng Trạch lại gần xem náo nhiệt, chỉ thấy giữa đống
lửa phừng phừng là một pho tượng rồng bằng gỗ đã bén lửa cháy sém.
Người trong trấn nói, đấy là miếu long vương, từ lúc hạn hán đến nay, dân
chúng đã cúng tế vô số súc sinh, nhưng vẫn chẳng thấy một giọt mưa, có
thể thấy những lời như, long vương quản việc làm mưa đều là lừa gạt, đã
không xứng hưởng thờ phụng, để long vương nếm mùi bị hỏa thiêu xem
sao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.