LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 532

bụng nó như có cảm ứng, tuôn ra pháp lực của long thần hộ mạch các đời,
truyền vào gân cốt Chiêu Nguyên.

Tham Kỳ nheo nheo cặp mắt đỏ rực, "Ngươi nói những lời này với ta

bằng thân phận gì đây? Thanh Phụng sứ Cửu Dao, hay là Khanh Dao?"

Vạt áo bay lất phất của người kia nhạt dần đi, "Chỉ là một mảnh hồn tàn

còn lưu lại thế gian thôi. Bất kể là mấy trăm năm hay ngàn vạn năm trước,
chuyện xưa đã khép, nhưng ngày tháng về sau còn dài mà."

Sắc máu đỏ lòe trong mắt Tham Kỳ thoáng nhạt đi rồi lại đậm hẳn lên,

"Ngươi trốn trong sách, đợi lúc ta sơ sểnh lại giáng cho ta một đòn chí
mạng phải không?"

Bóng người kia giơ tay lên, "Trạch huynh còn nhớ cái này không?"

Đoạn y lấy sáo làm bút, viết lên không trung, từng hàng từng hàng chữ
phiêu dật phóng khoáng hiện lên: Đứng giữa thế gian sống đời vui vẻ, nhìn
thấu suốt ắt lòng sáng rõ.

Vui vẻ uống tràn, kiếp người mênh mang, sao phải tính toan sớm tối...

Đây là những câu mà lão và Khanh Dao cùng ngao du sơn thủy, thảo

luận đạo pháp ngộ được năm xưa, lão còn chế giễu Khanh Dao làm thế nào
cũng không thoát được tục khí phàm trần.

Những câu chữ ấy tụ lại, biến thành trang sách, rồi hợp thành một cuốn

sách - Thái Thanh kinh.

Trước là Thanh Phụng sứ Cửu Dao, Phụng quân đời đầu tiên, sau là

Khanh Dao, một đạo nhân ở phàm trần, lưu lại chút ý niệm trong Thái
Thanh kinh, thật ra chỉ vì muốn kết thúc một chuyện. "Tôi muốn nói với
Trạch huynh rằng, có duyên kết giao với huynh, chính là điều vinh hạnh
nhất đời tôi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.