lòng người, cực kỳ thích thú cười nói: “Thúc thúc, con biết chính là
người!”
Người mở to đôi mắt sáng ngời, tràn đầy ý cười đem ta ôm vào trong
lòng, tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống, điểm nhẹ chóp mũi ta: “Con biết
cái gì?”
Ta cười khanh khách: “Bốn con diệc đó khẳng định là thúc thúc động tay
động chân.”
Vẻ mặt người cứng đờ, một lúc sau mới nói: “Con gọi ta là gì?”
Lần trước ta đã trộm nhìn lông mi dài của người hết nửa ngày, chỉ cảm
thấy sao lại có người có lông mi dài rậm đến thế, lại thấy người ngày
thường oai phong uy vũ, lòng sớm đã có ý thân cận gần gũi, lúc này ở trong
lòng người, tính khí to gan lớn mật ngày xưa lại nổi lên, sờ sờ hàng mi dài
của người, tấm tắc khen: : “Lông mi thật đẹp! Thúc thúc, người lo lắng bận
tâm cho con như vậy, con đương nhiên phải lễ phép. Không thể so sánh
người với đám người ở núi Đan Huyệt, bọn họ không đáng để con tôn
trọng.”
Thần sắc trên mặt người trở lại bình thường, cực kỳ thận trọng nói: “Con
sống ở núi Đan Huyệt không vui vẻ?”
Ta nghiêng đầu ngẫm nghĩ một hồi, vui vẻ nói: “Kỳ thực núi Đan Huyệt
cũng không hẳn là không tốt, con không có cha mẹ thay con làm chủ, bị bắt
nạt đôi chút là chuyện đương nhiên. Nhưng ngày thường không có người
bên cạnh quản thúc, so với đám chim diệc kia tự do hơn rất nhiều. Cùng
lắm là gây ra tai họa, bị dì quở trách một chút là xong.”
So sánh việc bị trách mắng đôi chút cùng với tự do, đương nhiên đấy chỉ
là chút vặt vãnh không đáng kể. Trong núi có rất nhiều tiểu tiên đồng bị cha
mẹ quản đầu quản chân, nhiều điều bất tiện, ở trước mặt cha mẹ, tất cả bọn