LONG PHƯỢNG TÌNH TRƯỜNG - Trang 544

Ta vừa cực kỳ căm ghét lại vừa yêu thích vô cùng dáng vẻ này của hắn.

Chỉ cảm thấy hắn ngây ngây ngốc ngốc như vậy cũng hết sức đáng yêu.
Nếu như ta đã nảy ra ý định ức hiếp hắn lần nữa, đương nhiên sẽ càng điêu
luyện. Vì vậy lã chã chực khóc: “Tam điện hạ không tin Thanh Loan, lẽ nào
ngay cả bản thân cũng không tin?”

Hắn không biết nội tình, chỉ một mực đâm đầu vào cái bẫy ta giăng: “Ta

đương nhiên tin tưởng chính mình.”

Ta kéo váy lên, hắn vội vàng che mắt lại, hiện giờ thật sự rất có quy củ,

không hề bừa bãi như trước đây, ta kỳ thực hi vọng hắn cứ biết phép tắc
như vậy, ngốc một chút cũng không sao. Vỗ vỗ cánh tay hắn, oán trách:
“Tam lang trước đây chỉ sợ Thanh Loan yêu thích Ly Quang, vật bên ngoài
không thể buộc được trái tim, nhưng vẫn đi xin Nguyệt Lao thay hai người
chúng ta buộc một sợi tơ nhân duyên. Không tin chàng nhìn xem.”

Vốn dĩ gọi hắn một tiếng “Tam lang”, trong lòng ta không khỏi thấp

thỏm, lại pha lẫn một cảm giác ngọt ngào không thể nói được thành lời, nếu
như lúc này hắn tỉnh táo, nghe thấy ta gọi như vậy không chừng sẽ vui
mừng đến phát điên ấy nhỉ? Nhưng lại thấy hắn ngốc nghếch không trả lời,
trong lòng mất mát vô cùng, có điều vẫn chờ hắn hồi đáp.

Nhạc Kha mở to mắt chăm chú quan sát, cúi đầu nhìn sợi tơ hồng nơi

chân ta, lại kinh ngạc kêu lên: “Tơ nhân duyên này chẳng phải là chỉ có
phàm nhân mới buộc sao? Thế nào mà tiên tử cũng buộc?”

Ta thâm tình nhìn hắn, biết rõ hắn không nhớ rõ, nhưng chỉ hi vọng sau

này hắn nhớ lại chuyện hôm nay, sẽ vẫn nhớ được ánh mắt của ta, tình cảm
trong mắt của ta. Dịu dàng nói: “Đây là Tam lang tự mình xin Nguyệt Lão
buộc cho chàng và ta. Không tin chàng thử nhìn trên cổ chân trái mình
xem.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.