LONG PHƯỢNG TÌNH TRƯỜNG - Trang 551

trong tứ hải, sớm muộn gì cũng có ngày hồn phi phách tán, không biết tung
tích. Theo lý bà ấy nên cảm tạ phu thê Đông Hải Long Vương.

Tay Nhạc Kha vẫn ấn giữ ta, khẽ cười nói: “Phụ vương mẫu phi lo lắng

nhiều rồi. Mẫu phi huynh…… Mấy vạn năm nay bà luôn sống khổ cực,
chẳng qua chỉ muốn ta ở bên cạnh bà nhiều hơn một chút mà thôi, cũng
không còn hy vọng xa vời nào nữa.”

Ta bỗng nhiên ngừng giãy giụa, cảm thấy bủn rủn, nghĩ đến Côn Lôn

Trắc Phi bị cấm chú trong một khoảnh đất chỉ khoảng một tấc vuông trong
suốt mấy vạn năm, hiện nay được con trai ruột tìm đến, tất nhiên là muốn
đoàn viên với hắn. Tấm lòng mẫu thân của bà cũng giống như nỗi nhớ
thương mà phụ thân dành cho ta, nếu ta lừa Nhạc Kha đi Tu La giới, bị
Thiên Đế biết được sẽ đổ tội danh thông đồng với tộc Tu La lên đầu hắn,
khiến cho mẹ con họ không gặp được nhau, như vậy thì làm sao cho tốt
đây?

Trong lòng do dự vô cùng, trùng hợp lại bị đặt trong lồng ngực của hắn,

cảm nhận được hơi ấm trong lòng hắn, vì thế lẳng lặng nằm yên lại, tựa như
nỗi tương tư trong mấy tháng qua dần dần được nhịp tim trầm ổn kia xoa
dịu.

Ta chưa bao giờ cách lồng ngực một người gần đến thế.

Cũng chưa bao giờ mang theo vấn vương sợ hãi sâu đậm như thế, giống

như sắp chia lìa, từ nay không gặp lại nữa.

Thật lâu sau mới nghe thấy Bích Dao thấp giọng nói: “Tam ca, muội đã

suy nghĩ lâu rồi, có chuyện muốn cầu xin. Mong rằng huynh sẽ đồng ý.”

Bàn tay đang ấn chặt cũng cảm nhận được ta không còn giãy giụa nữa

nên cuối cùng cũng từ từ buông ra,“Tiểu muội muốn nhờ chuyện gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.