LONG PHƯỢNG TÌNH TRƯỜNG - Trang 89

tấc đất. Giờ phút ngày trông thấy mẫu thân vui vẻ như thế, khúc mắc bao
năm nay bỗng chốc tự nhiên tiêu biến.

Ta tâm thần hoảng loạn, chỉ cảm giác được bản thân bị Nhạc Kha lay

mạnh, ở bên tai ta gào to : " Này này, Thanh nhi sao lại vừa khóc vừa cười
vậy ? "

Ta thử sờ sờ chính mình, thế nhưng lại có nước mắt ? Ta hiện giờ ngay

đến hình dạng của bản thân cũng chẳng thể nhìn thấy được nữa là…

Bên tai chợt không ngừng truyền đến lời gọi : " Hồn hề quay về…Hồn

hề quay về… "

Tựa như có một ma lực kỳ lạ. Ta mơ mơ hồ hồ quay đầu khẽ liếc nhìn

Nhạc Kha, rồi nhẹ nhàng tách ra xa hắn, nương theo hướng tiếng gọi đó mà
đi. Hắn ở phía sau gọi lớn, nhưng thực sự kỳ quái, ta lại bất vi sở động,
thân bất do kỷ mà bắt đầu chạy, càng lúc càng nhanh, hướng về phía thanh
âm đó mà chạy.

Cảnh vật xung quanh dần dần biến mất, ta lại hoàn toàn không hề hay

biết, chỉ cảm thấy cần phải đi về phía trước.

Trước mắt chợt lóe lên một đạo bạch quang, chân ta đạp vào khoảng

không cứ thế mà rơi xuống, trong giây phút đó chỉ thấy toàn thân đau nhức,
cảm giác như đã quay trở lại thân thể của mình, mắt ta vừa mệt vừa nặng,
căn bản là không cách nào có thể mở ra được.

Bên tai vọng đến một thanh âm lạnh lùng : " Nếu nàng tỉnh, người cứ tùy

tiện bảo là mình đã tu chỉnh lại hồn phách của nàng, hoặc nói là có cao
nhân nào đấy giúp đỡ cũng được, chỉ là không được nói ra ta là được. "

Một giọng nũng nịu yếu ớt hỏi lại : " Chẳng may đại tiên hỏi khoảng thời

gian trước người đã ở đâu…làm sao tiểu yêu có thể trả lời ? Tiểu yêu pháp
lực không cao, e là sẽ bị người phát hiện. "

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.