ấy ở Yonkers. Cuộc nói chuyện của chúng tôi dường như đang rất thân mật thì
đột nhiên mọi thứ đổ sập. Ông ta bắt đầu gào to và quát xối xả vào mặt tôi, cả nhà
hàng sững sờ. Mọi thứ hệt như một cảnh phim. Tôi không nhớ chính xác lời ông
ta nói, nhưng tôi nghĩ ông ta đã gào lên rằng, “Ông đang buộc tội tôi đấy sao?”
Ông ta cũng gào điều gì đó tương tự như “Ông nghĩ mình là thằng quái nào?”
Tôi cứng đơ người và không biết trả lời thế nào. Tôi nghĩ mình đang trao
cho ông ta một cơ hội kiếm bộn. Đáp lại, ông dường như quyết tâm làm nhục tôi
trước công chúng. Đây là một bước ngoặt đáng ngạc nhiên dẫn đến hàng loạt sự
kiện. Rất lâu sau này tôi mới biết khi ấy ông đang trải qua một cuộc ly hôn đầy
cay đắng. Theo quyết định năm 2009 của Tòa Thượng thẩm New York, ông và vợ
đang tranh chấp tài sản chung, bao gồm cổ phiếu của ông ở EVCI. Vợ ông đệ đơn
xin ly hôn vào năm 2003, một phiên tòa diễn ra sau đó, và bà này được quyền ly
hôn trên cơ sở bị ruồng bỏ. Vào năm 2006, tòa án bác bỏ kháng cáo của ông rằng
giá trị cổ phiếu EVCI hoàn toàn do nỗ lực riêng lẻ của chính ông, và tòa sử dụng
ngày hầu tòa làm cơ sở định giá cổ phiếu và quyền chọn của ông.
Nói cách khác, ông đang ở trong cuộc chiến cam go giành tiền bạc - và đặc
biệt là giành chủ quyền cổ phiếu của ông ở EVCI. Điều này giải thích vì sao ông
lại nổi điên với tôi khi tôi đề nghị ông hủy bỏ quyết định tăng lương, thay vào đó
nhận một khoản lớn khi và chỉ khi cổ phiếu tăng trưởng tốt. Có lẽ, mối quan tâm
khi ấy của ông là một phần lớn khoản thu nhập trong tương lai này sê vào túi vợ
ông. Ông cảm thấy đang bị đe dọa từ nhiều phía. Và, dĩ nhiên, chúng ta biết thật
khó làm sao để hành động lý trí khi đang đứng trước nguy cơ mất tiền. Theo quan
điểm của tôi, ông ấy là một người tốt và chân thành. Nhưng dường như ông đã
rơi vào hoàn cảnh khó khăn nên không thể bộc lộ được phẩm chất của mình.
Bữa trưa đầy sấm chớp ấy là tiền đề cho hàng loạt sự cố kéo theo. Cổ phiếu
EVCI giảm giá một nửa - và đây là thời điểm tôi đã bán hết cổ phần của mình.
Như tôi đã dự đoán, công ty cũng làm các cơ quan công quyền ngành giáo dục
phật lòng: Vào năm 2007, Hội đồng Trường New York thông qua một luật lệ mới
khiến các sinh viên của Interboro khó nhận hỗ trợ tài chính hơn. Công ty cũng bị
yêu cầu phải trả lại hàng triệu đô la trong quỹ hỗ trợ sinh viên sau khi bị phát
hiện ra có nhiều sinh viên của trường không đủ tiêu chuẩn để nhận tiền. Vào
tháng Mười Hai năm 2007, tờ Chronicle of Higher Education báo cáo rằng EVCI
đã quyết định đóng cửa Interboro “sau khi công ty nhận thấy hầu hết sinh viên sẽ
không đủ tiêu chuẩn để nhận học bổng từ bang hay liên bang”. Công ty cũng bị