Khi Định xuất hiện ra nơi khung cửa thì Lan càng kinh ngạc hơn, bởi nàng
đinh ninh rằng Định chỉ là một thầy ký khiêm tốn mà thôi.
- A, anh ! Lan reo lên, sau nhiều giây ngậm câm vì lạ lùng. Mời anh vào !
Lan mặc sơ mi, quần ta, cả hai đều may bằng vải nhơn tạo màu ngà, nặng
mình và dịu như toile-de-lin, và nhờ thế mà nàng xác nhận với Định rằng
eo nàng đẹp thật, nhớ những lần nàng mặc đầm, Định có thể ngỡ rằng nàng
ăn gian ở điểm nào, mặc dầu lần gặp sau rốt chiếc camisole của Lan cũng
rất thành thật.
Định chỉ bước tới một bước thôi, rồi hỏi:
- Lan có bận gì không?
- Dạ không.
- Có hẹn không?
- Dạ cũng không.
- Đi chơi được chớ?
- Rất hoan nghinh.
- Vậy mời Lan đi uống nước.
- Nhưng anh ngồi chớ, Lan còn phải thay áo.
- Không anh không ngồi để cho Lan ngại, không dám trang điểm lâu lắc.
Anh thích Lan đơn sơ.