LỮ ĐOÀN MÔNG ĐEN - Trang 35

nhơn mạng thì tội chàng còn nặng hơn không biết bao nhiêu.

Chính chàng cũng muốn kêu lên, không phải là kêu đau, mà kêu trời, than
khóc cho tai họa giữa đàng của mình mà mình mang vào cổ một cách oan
uổng, và kêu cầu cứu.

Vâng, trong lúc hoảng hốt, kinh sợ, con người dễ có khuynh hướng kêu cứu
tầm ruồng như vậy, mặc dầu họ biết rằng không ai mà cứu họ được cả.

- Trời ơi, tôi chết! Ông ơi, ông chở tôi đi nhà thương ngay, không thì muộn
mất.

Cô bé van nài như vậy, giọng thỏn mỏn thấy rõ là cô ta đã yếu lắm rồi,
nhưng bản năng tự tồn còn giúp cô ta sáng suốt nghĩ ra phương thoát chết,
nghĩ ra cái công việc cần thiết và cấp bách phải làm mà Định, vì hoảng quá,
đâm ra mù mờ trí não không hề nghĩ tới.

Lời van xin của cô bé bỗng rọi vào trí chàng một tia sáng, và chàng không
nói không rằng, nhìn sơ lại cô bé lần cuối rồi dông đi thật lẹ, khiến cô bé
nầy cũng đâm ra tuyệt vọng ngỡ hắn là người thứ nhì bỏ trốn.

Cô ta nhắm mắt lại, nhẫn nại chịu số phận, cầm chắc rằng mình sẽ chết âm
thầm nơi nầy, và cho tới xế mai, chị nàng mới hay biết, bởi chị ta tối nay
bận làm việc cho tới khuya, rồi mệt nhọc chị về nhà luôn

- Vả lại, chị ấy cũng chẳng ghé đây làm gì, vì bà mụ đã bảo đảm là lối
mười giờ rưỡi, nàng sẽ như thường và sẽ gọi xe về nhà được.

Về tới nhà không thấy em, chị ấy đinh ninh rằng nó còn mệt lắm và ân
nhơn của chị ấy cho nó tạm nghỉ lại đó một thời gian ngắn, ít nhứt là đêm
nay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.