LỮ ĐOÀN MÔNG ĐEN - Trang 552

Lan cười dòn lên, mở cửa rồi chàng thanh niên mới tới và nàng đi vào
trong.

° ° °

Sáng ra, Lan giữ lời hứa và về thăm chị hồi mười giờ rưỡi sáng. Chỉ bây
giờ, Liên mới biết tại sao mà Lan không hề đến sớm hơn: Lan phải thức
khuya như nàng ngày trước, nên không dậy nổi trước mười giờ rưỡi.

Liên hỏi:

- Thế nào? Em về với chị chớ?

- Xin chị kể như em đã chết rồi.

- Em đừng có nói điên.

- Không, chị không thể hiểu được đâu. Không phải không có lý do mà em
tự để cho em tuột dốc, nhưng hiện giờ không tiện nói ra. Ngày kia, chị biết
sự thật rồi thì chị thấy rằng em phải đi con đường ấy không thôi em hóa
điên mất.

Lan thấy nếu cho Liên biết rằng vì tuyệt vọng trước giả dối của Định, tình
cảm của Liên sẽ bỡ ngỡ, ngỡ ngàng, chẳng ích lợi gì cả. Chừng Định mãn
hạn rồi, họ ăn ở với nhau được một lúc, Liên biết sự thật cũng chẳng sao,
nhưng bây giờ thì không nên.

Liên chỉ rưng rưng nước mắt chớ không còn biết nói gì hơn nữa. Lan là một
đứa con gái cứng đầu, không làm sao mà thuyết phục nó được, phương chi
nàng lại là kẻ ăn bám của nó.

- Chị cần tiền hay không, Lan hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.