LỮ ĐOÀN MÔNG ĐEN - Trang 571

Định nhắm mắt lại. Nhạc vũ trường như những câu thần chú của pháp sư,
làm sống dậy những bóng ma dĩ vãng mà cái bóng ma làm cho chàng sợ
nhứt là bóng ma ông Mạnh.

Không, chàng không sợ oan hồn của ông ta hiện về nhát chàng hoặc hại
cho chàng bệnh hoạn, cho chàng gặp tai nạn nhưng chàng sợ chính lương
tâm của chàng. Nó tạm ngủ trong non hai năm lao lý và giờ đây nó thức
tỉnh gào lên : "Mầy đã giết kẻ vô tội để làm gì ?"

Đồng tiền mòn mau quá, mà tình thương nhớ Lan lại nở thêm ra cũng mau
quá. Ở trong khám thì còn chịu được, chớ ra đây, tự do mà chẳng gặp mặt
Lan thì khó chịu như nước sôi đổ vào chân.

Định quên mất số điện thoại của cô bạn của Lan, cô bạn mà nhờ đó, chàng
muốn gặp Lan lúc nào tùy thích.

Chỉ còn một cách độc nhứt để thăm Lan là đi tìm nàng tại nhà chị nàng. Mà
ác là sợ Liên bắt xác chàng.

Hơn thế nếu chàng bị Liên chinh phục, chàng sẽ từ chối thế nào, khi mà
chàng không dám thú nhận mối tình giữa chàng và Lan ?

Nếu chàng ở riêng thì không có vấn đề. Nhưng đi tìm Lan, chàng còn một
mục đích thứ nhì nữa là tìm nơi nương náu.

Nhưng mặc, tới đâu hay đó. Nhứt định phải thấy mặt Lan mới được và nhứt
định phải có mái nhà đêm nay, vì chàng không còn tiền để tái đăng phòng
ngủ.

Định tới nhà Liên hồi bốn giờ chiều. Chàng ra đi từ lúc sáng đến giờ, vì hạn
phòng ngủ đã hết vào giờ ấy, nhưng cứ quanh quẩn mãi trong thành phố

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.