LỮ ĐOÀN MÔNG ĐEN - Trang 74

cho đã nư tao !

Nói rồi ông nhìn xuống, mặt hầm hầm. Nhưng đó là một đứa con gái. Nó
chống hai tay toan ngồi dậy, nhưng không được. Nó vừa rên hừ hừ, vừa
ngước lên nhìn ông chủ nhà dữ tợn, câm lặng cầu xin ông nới tay. Ông
Mạnh đang bối rối vì chợt thấy mình không có gì trong tay cả, một cây
thước chẳng hạn để đánh đòn đứa bé nầy, thì bỗng ông thừ người ra, khi
ông thấy gương mặt của nó.

Ông lại đứng đó mà sửng sốt một hồi lâu nữa rồi cúi xuống hỏi giọng thật
dịu dàng và hiền lành:

- Cháu làm sao vậy ?

- Dạ cháu trặc chưn, đau lắm.

- Tội nghiệp, thôi, bị thương thì tôi tha thứ cho vậy.

Ông bèn đi khép cửa lại tắt nhạc, rồi trở lại đó mà hỏi:

- Cháu không thể ngồi dậy được sao ?

- Dạ, để cháu thử xem.

Cô gái vừa nói vừa bặm môi, chống tay, nhăn mặt và trong một sự nỗ lực
vô biên, cô ta ngồi dậy được. Rồi cô ta lại cố mà đứng lên, nhưng không
xong.

Ông Mạnh nói:

- Để tôi đỡ cho lên ghế, ngồi nghỉ một lát rồi tôi lấy xe đưa về nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.