LŨ MỤC ĐỒNG - Trang 111

sáng. Mỗi khi hòn đá nở ra toàn bộ ánh sáng của bầu trời lại bị chao đảo và
dồn nén. Mây cũng nở ra, căng đầy điện tích, lấp lánh như khi quấn quýt
quanh ánh trăng tròn.

Rồi nó nhận ra một tiếng động khác, tiếng biển sâu khò khè nặng nề,

hay tiếng hơi nước loang trong không khí. Tiếng động này lại đưa nó đi xa
hơn. Thật khó mà cưỡng lại giấc ngủ. Những âm thanh khác không ngừng
kéo đến, những âm thanh mới, tiếng rung của động cơ, tiếng chim kêu, tiếng
cót két của những máy ép, và tiếng chất lỏng sôi sùng sục.

Tất cả những âm thanh ấy sinh ra, đến và đi, rồi lại quay về, cứ thế tạo

nên một giai điệu đưa con người ta tới những nơi rất xa. Bấy giờ, Jon thôi
không cố quay về nữa. Nó đã hoàn toàn tê liệt, tưởng chừng như mình đang
rơi xuống một nơi nào đó, có lẽ gần đỉnh của hòn sỏi đen, cạnh những vết
thủng tí hon.

Khi mở mắt ra, nó thấy một đứa trẻ gương mặt sáng ngời đang đứng

trên lớp dung nham, ướt trũng nước. Quanh đó, nắng cháy dữ dội, bởi trên
trời đã không còn mây.

— Jon! – Đứa trẻ gọi, giọng dịu dàng và mong manh, nhưng gương

mặt sáng ngời kia đang mỉm cười.

— Làm thế nào em lại biết tên anh? – Jon hỏi.

Đứa trẻ không trả lời. Nó đứng bất động bên bờ trũng nước, hơi

nghiêng người sang một bên như sẵn sàng bỏ chạy.

— Còn em, em tên gì? – Jon hỏi – Anh thì không quen em.

Jon cố gắng không nhúc nhích, để không làm đứa trẻ hoảng sợ.

— Vì sao anh đến đây? Chưa ai lên ngọn núi này trước đây.

— Anh muốn biết quang cảnh trông như thế nào khi nhìn từ trên đây –

Jon nói – Anh nghĩ người ta có thể nhìn thấy mọi thứ khi ở trên cao, rất cao,
như những con chim vậy.

Jon đắn đo một đoạn, rồi hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.