LŨ MỤC ĐỒNG - Trang 136

— Cậu nghĩ vậy à? Chưa đâu, còn lâu, cậu biết đấy…

— Thế ngày mai?

— Ừ, có thể…

Những kẻ táo tợn hơn thì bảo nhau:

— Có lẽ cậu ấy đã ở Mỹ rồi…

Còn những kẻ bi quan thì:

— Biết đâu hôm nay nó sẽ trở lại.

Nhưng cơ mà chúng tôi, chúng tôi có ngậm miệng lại, thì ở trên kia,

trái lại, sự việc đang trở nên ồn ào. Giáo viên và giám thị thường xuyên bị
triệu tập vào phòng hiệu trưởng, và thậm chí trong sở cảnh sát. Thỉnh thoảng
mấy thanh tra lại đến và họ hỏi từng học sinh một, cố moi móc thông tin từ
chúng.

Lẽ dĩ nhiên, chúng tôi, chúng tôi kể tất cả trừ điều mà chúng tôi, ai

cũng biết: biển. Chúng tôi nói về núi non, về thành thị, về lũ con gái và
những kho báu, kể cả những kẻ lang thang bắt cóc trẻ nhỏ và đội lính lê
dương. Chúng tôi nói như thế để tung hỏa mù, thế là các giáo viên và giám
thị càng bực bội hơn nữa, và đâm ra hung dữ.

Cơn chấn động kéo dài suốt nhiều tuần lễ, nhiều tháng trời. Có hai ba

mẩu thông báo tìm kiếm được đăng trên báo kèm vài dấu hiệu nhận dạng
Daniel và một bức ảnh chẳng hề giống nó. Rồi mọi thứ đột nhiên lắng
xuống, vì chúng tôi ai cũng mệt mỏi vì chuyện này. Có lẽ vì chúng tôi thừa
hiểu rằng nó sẽ không quay lại, không bao giờ quay lại.

Bố mẹ của Daniel được an ủi, vì rằng họ rất nghèo và không thể làm gì

khác. Cảnh sát đóng hồ sơ, đó là họ tự nói thế, và họ còn nói thêm một điều
mà sau đó các giáo viên và giám thị không ngừng lặp lại, như thể đó là lẽ
thường tình, nhưng đối với chúng tôi, điều đó thật phi thường biết bao. Họ
bảo, năm nào chẳng có vài chục ngàn người biến mất như thế, không để lại
dấu vết gì, và người ta không bao giờ tìm ra. Các giáo viên và giám thị vừa
nhún vai vừa lặp lại câu nói ấy, như thể đó là chuyện thường tình nhất trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.