LŨ MỤC ĐỒNG - Trang 15

Mondo rất thích lão ngư Giordan, vì ông chẳng bao giờ hỏi nó gì hết.

Ông có khuôn mặt đỏ đắn vì nắng, hằn sâu nhiều nếp nhăn, và hai con mắt
nhỏ xíu với màu xanh lục đậm đến ngạc nhiên.

Ông già câu cá rất lâu trên con đê chắn sóng, cho đến khi mặt trời

xuống gần đường chân trời. Ông Giordan không nói nhiều, chắc là để không
làm lũ cá hoảng sợ, nhưng ông cười vang mỗi khi câu được cá. Ông tháo
lưỡi câu khỏi hàm cá với những thao tác gọn gàng chính xác, rồi cho chiến
lợi phẩm vào chiếc túi vải dầu. Thỉnh thoảng Mondo đi tìm những con cua
xám để ông làm mồi. Thằng bé trèo xuống chân đê và rình giữa những cụm
tảo. Khi sóng biển rút, những con cua nhỏ màu xám chui ra, và nó dùng tay
chộp lấy. Ông Giordan đập bọn cua vào tảng bê tông rồi cắt nhỏ chúng bằng
một con dao nhíp han gỉ.

Một hôm, hai người trông thấy một con tàu chở hàng màu đen đang

lướt đi êm ái trên mặt biển, cách đó không xa lắm.

— Nó tên gì vậy ông? – Mondo hỏi.

Lão ngư Giordan khum tay, nheo mắt quan sát.

— Eritrea. – Ông đáp, và ngạc nhiên nói tiếp. – Mắt cháu kém nhỉ.

— Không phải thế đâu ông ơi. – Mondo nói. – Cháu không biết đọc.

— Vậy sao?

Hai người quan sát chiếc tàu hàng đang di chuyển một hồi lâu.

— Nó có nghĩa là gì ạ? Tên của con tàu ấy. – Mondo hỏi.

— Eritrea hả? Đó là tên của một đất nước nằm ở Châu Phi, bên bờ biển

Đỏ.

— Cái tên dễ thương ghê. – Mondo nói. – Chắc đó là một đất nước rất

đẹp.

Thằng bé ngẫm nghĩ một lúc.

— Mà cái biển ở đó tên là biển Đỏ hả ông?

Lão ngư Giordan bật cười:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.