LŨ MỤC ĐỒNG - Trang 157

— Vậy con có hạnh phúc không, mặt trăng bé nhỏ, khi con được ăn no,

được ăn tất cả những món mà con thích nhất, khi biết rằng bên cạnh con có
một gia đình đã hai ngày rồi chưa được ăn?

Alia lắc đầu.

— Con có hạnh phúc không, nếu con đang ngắm biển cả, đất trời và

hoa lá, lại còn được nghe tiếng chim hót, khi con biết rằng gần đó có một
đứa trẻ đang bị nhốt một cách vô cớ, rằng đứa trẻ ấy không được như con,
có thể nghe, nhìn và cảm nhận mọi thứ chung quanh?

— Không đời nào – Alia nói – Trước tiên con sẽ đến đó và mở cửa ra,

và đứa trẻ ấy có thể ra ngoài.

Trong lúc nói câu ấy, Alia nhận ra mình đã tìm được lời giải đáp cho

câu hỏi của mình. Martin lại nhìn nó, mỉm cười, rồi chú tiếp tục sửa món đồ
đang dở dang, với một chút lơ đãng, chẳng thèm nhìn xuống hai bàn tay
đang cử động của mình.

Alia không chắc câu trả lời có hoàn toàn thuyết phục không. Nó lại nói:

— Dù sao thì, nơi đó chắc phải đẹp lắm, nhà của chú ấy.

Khi đã xong công việc của mình, Martin đứng dậy và nhấc Alia lên

bằng hai tay, rồi từ từ đưa nó đến mũi đất trước đầm lầy.

— Con nhìn xem – Bấy giờ chú mới nói, chỉ lên bầu trời, rồi tới nền

đất phẳng và cửa sông mở ra biển cả – Đó, đó chính là nơi ta đã ở, tất cả
chốn này.

— Tất cả ư?

— Phải, tất cả, tất cả những gì con đang thấy.

Alia đứng im lặng một hồi lâu, bất động, để ngắm tất cả những gì mà

nó có thể nhìn thấy, đến khi hai mắt bắt đầu mệt mỏi. Nó nhìn kỹ như thể
bầu trời cuối cùng rồi sẽ mở ra, bày ra trước mắt nó tất cả cung điện và lâu
đài, tất cả những khu vườn đầy hoa, trái và chim chóc ấy. Nó chỉ thôi không
nhìn nữa khi bắt đầu cảm thấy choáng váng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.