LŨ MỤC ĐỒNG - Trang 159

bên kia bờ sông và những ngọn đồi, xa đến độ phải mất nhiều tháng trời để
đi đến đó.

Những ngày này, chú hầu như không nói năng gì và Alia cũng thôi

không đặt câu hỏi cho chú. Người ta đến như mọi khi, nhờ chú dán một đôi
giày, chỉnh lại quả lắc hay chỉ đơn giản là viết một lá thư. Nhưng Martin hầu
như không trả lời, chú lắc đầu và nói rất khẽ, môi gần như không nhúc
nhích:

— Không phải hôm nay, không phải hôm nay…

Alia đã hiểu ra, nó biết những ngày này chú không ở đây, rằng chú

đang ở một nơi rất xa, kể cả khi cơ thể chú đang bất động, nằm yên trên tấm
chiếu giữa nhà. Có lẽ chú đã về quê hương của mình, nơi mọi thứ đều đẹp
đẽ, nơi mà mỗi người đều là hoàng tử và công chúa, xứ sở mà chú đã chỉ
cho lũ trẻ lối vào trên bầu trời xanh.

Mỗi ngày, Alia lại đến với một mẩu bánh mới, chờ chú trở lại. Đôi khi

nó phải chờ rất lâu, những lúc ấy nó hơi hoảng sợ khi nhìn gương mặt chú
hõm sâu và biến thành màu xám, như thể ánh sáng đã ngừng cháy và chú chỉ
còn là tro bụi. Rồi, một buổi sáng nọ, chú trở về, yếu đến nỗi hầu như không
thể bước từ chỗ nằm của mình ra khoảng đất rộng trước nhà. Khi thấy Alia –
cuối cùng thì chú cũng nhìn nó – chú mỉm cười yếu ớt, đôi mắt mờ căm vì
mệt mỏi.

— Chú khát – Chú nói thật chậm, giọng khàn đục.

Alia đặt mẩu bánh mì xuống đất và chạy băng qua thị trấn để tìm một

xô nước. Khi nó quay lại, không thở ra hơi, Martin từ từ uống nước. Chú
uống ngay trong xô. Rồi chú lau mặt và hai tay, ngồi lên thùng gỗ, dưới ánh
nắng và bắt đầu ăn mẩu bánh mì của Alia. Chú đi vài bước quanh nhà, đưa
mắt nhìn khắp nơi. Ánh mặt trời sưởi ấm gương mặt và hai tay của chú và
đôi mắt chú lại bừng sáng.

Alia ngắm nhìn người đàn ông một cách háo hức. Nó đánh bạo, hỏi:

— Trông nó như thế nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.