LŨ MỤC ĐỒNG - Trang 161

Nó lắc đầu.

— Không, phải không? Lúc đó con chỉ thèm uống nước, rất thèm. Con

cảm giác như mình có thể uống cạn nước trong giếng, nhưng ngay lúc đó,
nếu người ta đưa một đĩa thức ăn lớn cho con, con sẽ từ chối, bởi vì nước
mới là thứ mà con đang cần.

Martin ngừng nói một lúc. Chú mỉm cười.

— Và tương tự như vậy, khi con rất đói, con sẽ không muốn người ta

cho con một ao nước. Con sẽ nói, không, không phải bây giờ, con muốn ăn
trước, ăn tới chừng nào con còn ăn được, rồi sau đó, nếu còn một chỗ trống
nho nhỏ trong bụng, con sẽ uống.

— Nhưng chú không ăn cũng không uống! – Alia kêu lên.

— Đó chính là điều ta đang muốn nói với con, mặt trăng bé nhỏ ạ –

Martin nói – Khi người ta tuyệt thực, đó là khi họ không muốn thức ăn và cả
thức uống, bởi vì khi đó họ đang khao khát một thứ khác, một thứ còn quan
trọng hơn việc ăn uống.

— Vậy người ta muốn gì? – Alia hỏi.

— Thượng đế – Martin đáp.

Chú trả lời, đơn giản như thể đó là điều hiển nhiên, và Alia không dám

đặt thêm câu hỏi nào nữa. Đó là lần đầu tiên Martin nói về Thượng đế, khiến
con bé hơi sợ, mà cũng không hẳn là như thế, nhưng điều đó thình lình đẩy
nó ra xa, rất xa, như thể toàn bộ Bờ Đê rộng lớn với những túp lều lợp ván
và đầm lầy bên bờ sông tách nó ra khỏi Martin.

Có vẻ như người đàn ông không nhận ra điều đó. Bấy giờ, chú đứng

dậy, đưa mắt nhìn đầm lầy nơi những hàng lau đang đung đưa. Chú lùa tay
trong mái tóc của Alia, rồi đi chầm chậm trên con đường bắc ngang thị trấn,
trong lúc những đứa trẻ chạy đến hò hét mừng chú trở về.

Vào giai đoạn đó, Martin đã bắt đầu những bài học của mình, nhưng

không ai hay biết. Thực ra, đó không hẳn là những bài học, ý tôi là những
bài học của một giáo sĩ hay một giảng viên, vì chuyện đó diễn ra không theo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.