LŨ MỤC ĐỒNG - Trang 169

Alia ngồi bên cạnh chú, nó lau mặt cho chú bằng một khăn ướt để chùi

sạch lớp bụi mà gió đã để lại trên mặt chú như phủ lên một hòn đá. Chú
uống một ít nước trong ao, chỉ vài ngụm cho suốt một ngày dài. Alia nói:

— Chú không muốn ăn gì bây giờ sao? Con có đem bánh mì cho chú.

Martin cố nặn ra một nụ cười, nhưng miệng của chú cũng đã mệt, giờ

chú chỉ có thể cười bằng ánh mắt. Alia cảm thấy trái tim mình se lại, vì nó
nghĩ Martin không bao lâu nữa sẽ chết.

— Có phải vì chú không muốn rời khỏi đây nên chú không đói không?

– Alia hỏi.

Martin không trả lời, nhưng đôi mắt của chú thì có, với thứ ánh sáng

mỏi mệt và đau đớn của chúng. Chúng nhìn ra ngoài, qua khung cửa thấp,
chúng nhìn mặt đất, hàng lau và bầu trời xanh thẳm.

— Có lẽ chú không nên đến đó ở với bọn con, trong thành phố mới. Có

lẽ chú nên quay về đất nước của mình, đất nước tươi đẹp mà mọi người đều
là công chúa và hoàng tử.

Bây giờ, các sinh viên của chính phủ tới thưa thớt hơn. Rồi họ hoàn

toàn không tới nữa. Alia theo dõi họ suốt, khi đang làm việc trong nhà dì,
hay khi đi lấy nước ở các trạm bơm. Nó nhìn xem mấy chiếc xe hơi có đỗ
trên đường ngay lối vào thị trấn hay không. Rồi nó chạy thẳng đến lâu đài
của Martin.

— Hôm nay họ cũng không đến! – Nó nói không ra hơi

— Họ sẽ không đến đây nữa! Chú nghe thấy không? Hết rồi, họ sẽ

không đến nữa, chúng ta sẽ ở lại đây!

Tim nó đập thật nhanh, vì nó nghĩ rằng Martin chỉ cần tuyệt thực là đã

có thể đẩy lùi các sinh viên ấy.

— Con chắc chứ? – Martin hỏi. Giọng của chú vang lên rất chậm, và

chú hơi nhổm dậy trên tấm chiếu.

— Đã ba ngày nay họ không đến!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.