LŨ MỤC ĐỒNG - Trang 171

Alia không dám nhúc nhích, thậm chí sau khi những người đàn ông bận

áo xám và các sinh viên đã rời khỏi đây cùng xe của họ. Nó nghĩ tới Martin
lúc này chắc chắn sẽ chết, vì chú sẽ không đời nào muốn ăn lại.

Thế là nó bỏ đi, trốn ở nơi xa nhất mà nó tìm được, giữa mấy hàng lau

gần dòng sông. Nó ngồi trên những hòn sỏi, và ngắm mặt trời lặn. Ngày mai
khi mặt trời lại nằm ở vị trí này, sẽ chẳng còn ai ở đây, tại Bờ Đê này. Những
chiếc xe ủi sẽ chạy qua chạy lại khắp thị trấn, húc những căn nhà về phía
trước như thể chúng chỉ là những hộp diêm và rồi chỉ còn lại vết bánh xe và
vài con sâu trên mặt đất đã bị chà nát.

Alia ngồi bất động thật lâu giữa những cây sậy gần dòng sông. Đêm đã

về, một đêm lạnh được ánh trăng tròn và trắng soi sáng. Nhưng Ali không
muốn quay về nhà dì. Nó bắt đầu bước giữa những hàng lau, dọc bờ nước,
cho tới khi nó đứng trước đầm lầy. Nó đang hình dung dáng vẻ tròn tròn của
lâu đài chú Martin, nằm chếch đó một chút. Nó lắng tai nghe bầy cóc kêu ộp
oạp và tiếng nước sông chảy đều đều bên kia đầm.

Khi tới trước nhà Martin, nó thấy chú, chú đang đứng thẳng người, bất

động. Gương mặt chú được ánh trăng soi sáng, và ánh mắt của chú như nước
sông, u ám và rực rỡ. Martin nhìn về hướng đầm lầy, về cửa sông rộng lớn,
nơi đống sỏi màu dạ quang bắt đầu trải rộng.

Martin quay lại nhìn nó, ánh mắt tràn trề một thứ uy lực kỳ lạ, như thể

chú thực sự tạo ra ánh sáng.

— Ta đang tìm con – Martin chỉ nói.

— Chú sẽ đi ư? – Alia thì thầm.

— Đúng vậy, ta sẽ đi ngay bây giờ.

Chú nhìn Alia như đang đùa với cô bé.

— Con có muốn đi cùng ta không?

Alia bất chợt cảm thấy niềm vui nở ra trong phổi và cổ họng. Nó nói,

giọng gần như hét lên:

— Chờ con với! Chờ con với!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.