LŨ MỤC ĐỒNG - Trang 177

gây một tiếng động nào chỉ với một tiếng sột soạt êm như tơ của bộ lông cạo
ngắn của chúng.

Petite Croix rất thích khi chúng đến. Chúng chỉ đến vì nó, có lẽ để trả

lời cho câu hỏi, bởi vì nó là người duy nhất có thể hiểu được chúng, người
duy nhất yêu chúng. Những người khác họ sợ, và làm cho chúng sợ, và cũng
chính vì thế mà họ không bao giờ nhìn thấy những con ngựa trên trời xanh.
Petite Croix gọi chúng; nó êm ái nói chuyện với chúng, giọng thấp, hơi réo
rắt, bởi vì những con ngựa ánh sáng cũng như những con ngựa mặt đất,
chúng thích nghe những giọng êm ái và những khúc hát.

“Ngựa ơi, ơi ngựa

những con ngựa nhỏ trên trời xanh

hãy đưa ta bay đi

hãy đưa ta bay đi

hỡi những con ngựa trên trời xanh.”

Con bé gọi “ngựa nhỏ” để làm vui lòng chúng, bởi vì chắc chắn chúng

không thích nghĩ là mình to lớn.

Bắt đầu là như thế. Sau đó, là đến những đám mây. Mây không giống

như ánh sáng. Mây không ép sát lòng bàn tay vuốt ve lưng và bụng chúng,
bởi vì mây mong manh và nhẹ đến độ có thể để mất bộ lông mịn của mình
và biến thành tơ sồi như hoa bông vải.

Petite Croix biết chúng rất rõ. Nó biết là những đám mây không mấy ưa

những gì có thể làm cho chúng tan và chảy ra, vậy nên nó nín thở, và nó chỉ
thở từng hồi ngắn như những con chó vừa phải chạy thật lâu. Làm như thế
nó cảm thấy lạnh ở cuống họng và phổi, và nó cũng vậy, nó cảm thấy yếu và
nhẹ tênh, như những đám mây. Bấy giờ, mây có thể đến.

Trước tiên chúng ở xa trên mặt đất, chúng dãn ra và chồng lên nhau,

thay đổi hình dạng, trôi qua trôi lại trước mặt trời và cái bóng của chúng
lướt trên mặt đất cứng và trước mặt Pettie Croix như hơi gió của một cái
quạt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.