LŨ MỤC ĐỒNG - Trang 178

Trên làn da gần như đen của đôi má nó, trên mi mắt, trên đôi bàn tay,

những bóng mây lướt qua, dập tắt ánh sáng, để lại những đốm lạnh, những
đốm trống không. Màu trắng, nó là thế, màu của mây. Lão già Bahti và ông
giáo Jasper ở trường đã nói như thế này với Petite Croix: màu trắng là màu
của tuyết, màu của muối, của mây, và của gió phương bắc. Đó chính là màu
của xương và cũng là của răng. Tuyết lạnh và tan trong bàn tay, gió thì lạnh
và không ai nắm bắt được nó. Muối đốt nóng môi, xương thì chết, và răng
thì giống như những hòn đá nằm trong miệng. Nhưng do trắng là màu của
khoảng không, bởi vì chẳng có gì sau màu trắng, nên sẽ chẳng còn lại gì cả.

Những đám mây là như vậy. Chúng ở rất xa, chúng đến từ rất xa, từ

trung tâm của trời xanh, lạnh như gió,nhẹ như tuyết, và yếu ớt; chúng không
gây tiếng động khi chúng đến, chúng hoàn toàn im lặng như những người
chết, im lặng hơn cả những đứa bé bước đi chân không giữa những tảng đá,
chung quanh làng.

Nhưng chúng thích đến thăm Petite Croix, chúng không sợ con bé. Bây

giờ chúng lan rộng quanh nó, trước bờ đá dốc đứng. Chúng biết Petite Croix
là một con người im lặng. Chúng biết con bé sẽ không làm gì hại mình.
Những đám mây lan rộng và bay qua gần nó, chúng bao quanh nó, và nó
cảm nhận cái tươi mát êm ái của bộ lông của chúng, và hàng triệu những
giọt li ti tẩm ướt da mặt nó và đôi môi nó như sương đêm, nó nghe tiếng
động ngọt ngào phảng phất quanh nó, và nó thì thầm hát lên, cho chúng,

“Mây ơi, ơi mây

những đám mây nhỏ trên trời

hãy đưa ta bay đi

hãy đưa ta bay đi

bay đi

trong bầy đàn của mi.”

Con bé cũng gọi “mây nhỏ” nhưng nó biết rõ chúng rất lớn, bởi vì bộ

lông tươi mát của chúng phủ lên người nó rất lâu, che cái nóng của mặt trời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.