LŨ MỤC ĐỒNG - Trang 183

chúng đến đây mà Petite Croix không nghe tiếng chân chúng. Một đứa trong
bọn nói: “Tụi em đem đến cho chị một cái quà đây.” “Cái gì thế?” Petite
Croix hỏi. “Chị mở bàn tay ra, chị sẽ biết,” đứa bé nói. Petite Croix mở bàn
tay ra, và khi đứa bé đặt con rắn nước vào tay nó, nó rùng mình, nhưng nó
không hét. Nó run từ đầu xuống đến chân. Bọn trẻ con cười, nhưng Petite
Croix chỉ thả con rắn xuống đất không nói gì, rồi sau đó nó giấu hai bàn tay
dưới chăn.

Giờ đây, chúng nó đều là bạn của con bé, tất cả những con lặng lẽ bò

trườn trên mặt đất cứng, những con có thân mình dài và lạnh như nước,
những con rắn, những con rắn thủy tinh, những con thằn lằn. Petite Croix
biết cách nói chuyện với chúng. Nó nhỏ nhẹ gọi chúng, bằng cách huýt sáo
miệng, và thế là chúng đến gần nó. Nó không nghe tiếng chúng đi đến,
nhưng nó biết là chúng đến gần, bò đến từ chỗ đất nứt này qua chỗ đất nứt
khác, từ hòn đá này qua hòn đá khác, và chúng ngẩng đầu lên để nghe rõ
hơn tiếng huýt sáo nhẹ nhàng, và cổ họng chúng đập liên hồi.

“Rắn ơi,

ơi rắn,”

con bé Petite Croix cũng cất tiếng hát. Chúng không phải chỉ toàn là

rắn, nhưng nó gọi chúng như thế đấy.

“Rắn ơi

ơi rắn

hãy đưa ta bay đi

hãy đưa ta bay đi.”

Chúng nó đến, tất nhiên, chúng bò lên đầu gối nó, chúng nghỉ một lúc

dưới nắng và con bé rất thích cảm thấy sức nặng của chúng trên đôi chân
mình. Thế rồi đột nhiên chúng bỏ đi, vì chúng sợ, khi có gió thổi, hoặc là khi
đất vỡ ra.

Petite Croix lắng nghe tiếng bước chân của người lính. Mỗi ngày anh ta

đến cùng một giờ, khi mặt trời nóng cháy trước mặt và đất cứng thì sờ thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.