LŨ MỤC ĐỒNG - Trang 184

ấm dưới bàn tay. Petite Croix không phải lúc nào cũng nghe tiếng anh ta đi
tới, bởi vì anh bước đi không gây tiếng động trên hai đế giày cao su. Anh
ngồi lên một hòn đá, bên cạnh con bé, và anh nhìn nó một lúc không nói gì.
Nhưng Petite Croix cảm được cái nhìn hướng về nó, và nó hỏi:

“Ai đấy?”

Đây là một người lạ, anh không nói tiếng vùng này, như những người

đến từ những thành phố lớn, gần biển. Khi Petite Croix hỏi anh là ai, anh trả
lời anh là người lính, và anh đã nói về chiến tranh xảy ra ngày xưa, ở một xứ
xa. Nhưng có lẽ bây giờ anh không còn là lính nữa.

Khi anh ta đến, anh mang vài thứ hoa dại anh đã hái khi đi dọc theo lối

đi lên đến tận đỉnh vách đá. Đây là những đóa hoa ốm o và dài, với những
cánh xòe, và có mùi cừu. Nhưng Petite Croix rất thích chúng, và nó nắm
chặt hoa trong tay.

“Em đang làm gì vậy?” người lính hỏi.

“Em nhìn trời,” Petite Croix trả lời. “Bây giờ trời rất xanh, phải thế

không?”

“Vâng,” người lính bảo.

Petite Croix lúc nào cũng trả lời như thế, bởi vì nó không thể nào quên

câu hỏi của mình. Nó ngửa mặt lên trời một chút, rồi nó đưa hai bàn tay
chậm rãi vuốt lên trán, lên má, lên mí mắt mình.

“Em nghĩ là em biết nó ra sao rồi,” nó nói.

“Sao?”

“Cái màu xanh ấỵ. Nó rất nóng trên mặt em.”

“Đấy là mặt trời,” người lính nói.

Anh đốt một điếu thuốc ăng-lê, và anh hút không vội vàng, nhìn thẳng

trước mặt mình. Mùi thuốc lá bao trùm Petite Croix và khiến nó hơi quay
đầu lại.

“Anh nói em nghe… Hãy kể cho em nghe đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.