LŨ MỤC ĐỒNG - Trang 186

Người lính không nói gì một lúc. Petite Croix ngồi ngay trước cảnh vật

để cảm nhận những gì người lính kể lại. Cánh đồng rộng lớn dài và êm dịu
nằm ngay má của nó, nhưng những rãnh nước và những lối đi đất đỏ hơi đốt
nóng nó, và bụi thì làm nứt môi nó.

Nó ngẩng mặt lên và nó cảm thấy hơi nóng của mặt trời.

“Trên cao có cái gì thế?” Petite Croix hỏi.

“Trên trời ấy à?”

“Vâng.”

“Ấy ấy…” người lính nói. Nhưng anh ta không biết làm sao kể ra được.

Anh nheo mắt lại vì ánh nắng.

“Hôm nay trời có nhiều màu xanh không?”

“Vâng, trời rất xanh.”

“Không có chút trắng nào sao?”

“Không, chẳng có chút trắng nào.”

Petite Croix đưa hai bàn tay ra trước.

“Vâng, trời hẳn là phải rất xanh, hôm nay nó nung đốt dữ dội, như lửa.”

Nó cúi đầu xuống vì sức đốt làm nó không chịu được.

“Trong màu xanh có lửa không thế?” Petite Croix hỏi.

Người lính có vẻ không hiểu câu hỏi.

“Không…” rốt cuộc anh trả lời. “Lửa màu đỏ, không phải màu xanh.”

“Nhưng lửa bị che khuất,” Petite Croix nói. “Lửa bị che khuất ở tận

cùng màu xanh của bầu trời, như một con chồn, và nó đang nhìn về phía
chúng ta, nó đang nhìn và đôi mắt nó nóng bỏng.”

“Em tưởng tượng đấy thôi,” người lính nói. Anh ta hơi cười một chút,

nhưng anh, anh cũng đưa tay che trước mắt để dò tìm trên trời.

“Cái mà em cảm thấy, ấy là mặt trời.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.