LŨ MỤC ĐỒNG - Trang 188

nhau cả.”

“Và khi nào thì anh thích hơn, khi nó lạnh hay khi nó nóng?”

“Khi có những đám mây rất thấp, và nó cõng đầy lên mình những đốm

vàng tiến đến như những đám tảo trôi thành từng cụm đảo, ấy là khi tôi thích
nhất.”

Petite Croix tập trung, và nó cảm được trên mặt mình khi nào thì có

những đám mây thấp trôi qua trên mặt biển. Nhưng chỉ khi có mặt người
lính ở đó thì nó mới tưởng tượng được tất cả những thứ kia. Có lẽ vì ngày
xưa, anh ta từng nhìn biển nhiều đến nỗi một ít biển đi ra từ anh và chảy tràn
ra chung quanh anh.

“Biển, nó không giống như ở đây,” người lính còn nói thêm. “Nó sống

động, nó giống như một con vật sống rất to. Nó chuyển động, nó chồm tới,
nó thay đổi hình dạng và tính khí, nó nói liên tục, nó không để hở một giây
mà không làm gì cả, và với nó thì em không sao có thể buồn chán được.”

“Nó dữ à?”

“Đôi khi, vâng, nó bắt người, thuyền bè, thoắt một cái nó nuốt hết!

Nhưng chỉ vào những ngày nó nổi giận mà thôi, và khi ấy thì tốt hơn ta nên
ở nhà.”

“Em sẽ đi xem biển,” Petite Croix nói.

Người lính nhìn nó một lúc lâu không nói gì.

“Tôi sẽ đưa em đi,” sau đó anh ta nói.

“Nó có lớn hơn trời không?” Petite Croix hỏi.

“Không giống nhau. Không có cái gì lớn hơn trời.”

Vì nói mãi thấy chán, anh ta đốt một điếu thuốc ăng-lê khác và anh lại

bắt đầu hút. Petite Croix rất thích mùi dịu của thuốc lá. Khi người lính hút
gần hết điếu thuốc, anh đưa cho Petite Croix để nó rít mấy hơi trước khi dập
tắt. Petite Croix hít thuốc rất mạnh. Khi mặt trời rất nóng và màu xanh trên
trời đốt cháy, khói điếu thuốc làm thành một màn rất êm, và làm cho cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.